Lão Sư, Ta Thật Sự Không Phải Học Sinh Nghèo!

Chương 224: Xú nữ nhân quyên tiền chạy

Chương 224: Xú nữ nhân bỏ tiền chạy lấy người
Hai người đánh nhau hơn mười phút. Ảnh muội nhi nổi giận thì vô cùng đáng sợ. Tóm được Trần Căn Sinh liền cho hắn một trận nhừ tử. Trần Căn Sinh mặt mày bầm dập ngồi trên ghế sa lông, biến thành một cậu chàng ngoan ngoãn. Ảnh muội nhi lấy ra một chậu đá lạnh để trước mặt hắn: “Tự xoa đi.” Trần Căn Sinh bất mãn nói: “Hơi quá đáng rồi đấy.” Trần Căn Sinh không nỡ ra tay nặng với Ảnh muội nhi, nhưng mà, Trần Căn Sinh lại chọc giận Ảnh muội nhi. Ảnh muội nhi túm lấy một viên đá chườm lên chỗ "mắt gấu trúc" của nàng, nghiến răng nghiến lợi nhìn Trần Căn Sinh. So ra thì, Ảnh muội nhi chỉ bị thương chút ít thôi. Nhưng, căn biệt thự trị giá bảy tám trăm triệu này cần phải trùng tu lại. Sập một nửa, đồ sứ, tranh chữ vỡ đầy đất. Đám người quản lý bất động sản trợn mắt há hốc mồm nhìn căn biệt thự ngổn ngang một mảnh, đều đang run rẩy. Quản lý bất động sản gọi một cuộc điện thoại cho Trần Thổ Hùng, cho Trần Thổ Hùng xem hiện trường hỗn độn này. Trần Thổ Hùng nói: “Mau mang đồ cổ của ta ra ngoài.” “Trần tiên sinh, đồ cổ của ngài cũng bị hư hại ở mức độ khác nhau rồi ạ.” “Haizz, ta biết rồi, cứ mang đồ cổ còn lại ra ngoài đi.” “Vâng, có cần thống kê thiệt hại cho ngài không? Hai người gây ra chuyện này vẫn chưa rời đi đâu.” “Đó là con ta.” “Khụ khụ khụ, vâng.” Cúp điện thoại, quản lý bất động sản tập hợp nhân viên bắt đầu cứu đồ cổ. Trần Căn Sinh đứng dậy nói: “Chúng ta đi thôi. Không thể ở lại đây được nữa.” “Đi chỗ đại tỷ.” Ảnh muội nhi kéo Trần Căn Sinh lên xe, hướng biệt thự của Trần lão đại mà đi. Trần Căn Sinh nói: “Trong phòng nàng toàn là lũ đàn ông, ngươi đến đó có thấy ổn không?” Ảnh muội nhi khẽ giật mình, đổi hướng về nơi cô ở. Đây là khu nhà ở gần Đại học Kinh Đô nhất, Ảnh muội nhi ở đây. “Ta đói rồi.” “Về rồi ta nấu mì tôm cho ngươi.” Ở chỗ Ảnh muội nhi, mở ra một thùng mì tôm, nấu nguyên một nồi lớn. Thả thêm một chút rau xanh, thịt ba chỉ, cắt lát xúc xích hun khói, đập mười quả trứng chần. Trần Căn Sinh trực tiếp dùng nồi bắt đầu ăn ngấu nghiến. Hai người họ đánh một trận, thiệt hại hơn hai tỷ. Trận này đúng là tốn kém quá. Trần Căn Sinh hỏi: “Mở camera giám sát của ngươi lên xem, ta muốn nhìn con rùa Hán Tư đang làm gì.” Ảnh muội nhi mở màn hình. Hình ảnh là phòng bệnh của Hán Tư. Lại thay một tên bảo tiêu khác. Trần Căn Sinh nhếch mép cười nói: “Rất đáng ăn cơm.” Ảnh muội nhi hỏi: “Chẳng lẽ ngươi không sợ đánh thương chiến với gia tộc Ốc Đốn sao?” “Không sợ, sớm muộn gì cũng có một trận chiến thôi.” Ảnh muội nhi không hiểu: “Vì sao chứ?” “Chờ Lão tử thừa kế gia nghiệp, trở thành gia chủ thì, sẽ cho Trần gia trở thành gia tộc đứng đầu trong tứ đại gia tộc thế giới, còn lại ba gia tộc kia là đàn em của Lão tử.” Ảnh muội nhi trợn tròn mắt: “Ngươi nghĩ mọi chuyện đơn giản thế là được à.” “Cứ chờ xem.” Lúc này, trong phòng bệnh bước vào một người đàn ông cao lớn dị quốc, mặt đầy râu quai nón, tướng mạo hung ác, cơ bắp toàn thân hơi có vẻ khoa trương. “Xin chào, ta là đoàn trưởng đoàn lính đánh thuê Gấu Rống, Kurou phu Cửa Cát.” Bảo tiêu của Hán Tư đưa cho hắn một tấm hình: “Nhớ kỹ, ám sát.” “Hiểu rồi.” Trần Căn Sinh nghi hoặc hỏi: “Đoàn lính đánh thuê Gấu Rống là cái gì? Mạnh hơn Chiến Thần Điện à? Mạnh hơn Tay Không Tổ à?” Ảnh muội nhi nói: “Đây là người của Bạch Hùng Quốc.” (Trong truyện tất cả các quốc gia đều lấy tên quốc bảo.) Ảnh muội nhi mở trên máy tính một trang web tìm kiếm không mấy phổ biến, tra về đoàn lính đánh thuê Gấu Rống, rất nhanh đã hiện ra thông tin chi tiết. Đoàn lính đánh thuê Gấu Rống, đứng thứ năm trên thế giới, thủ lĩnh Kurou phu Cửa Cát, trung tướng đã giải ngũ của Bạch Hùng Quốc, đoàn đội có 78 người. Hơn nữa còn có thông tin chi tiết về 78 người này cùng địa chỉ gia đình, nhà có mấy miệng người chờ chút, cực kỳ chi tiết. Trần Căn Sinh kinh ngạc nói: “Đây là trang web tìm kiếm gì vậy?” “Trang web tìm kiếm do Nhị tỷ tự làm.” “Lợi hại, tỷ của ta.” Ảnh muội nhi đi vào phòng ngủ: “Ta thay đồ đã, ta đi giải quyết hắn.” Trần Căn Sinh nói: “Lần này trực tiếp mang xác đến phòng bệnh của Hán Tư, đánh rắn động cỏ.” “Hiểu rồi.” Ảnh muội nhi thay một bộ đồ thể thao màu hồng, đội một chiếc mũ lưỡi trai mới toanh: “Ngươi ở đây đừng có đi đâu.” Trần Căn Sinh kinh ngạc nói: “Ngươi mua bao nhiêu bộ đồ thể thao loại này vậy?” “50 bộ.” Ảnh muội nhi ra khỏi phòng, tiện tay khóa cửa lại. Trần Căn Sinh ngồi xuống xem màn hình, ăn hết một nồi mì tôm. Trần Căn Sinh nắm tay nắm cửa, bỗng nhiên giật một cái, toàn bộ cánh cửa đều bị lôi xuống. Trở lại Đại học Kinh Đô. Trên đường về ký túc xá, Trần Căn Sinh nhìn thấy có xe cảnh sát trong trường. Trần Căn Sinh hiếu kỳ xẹt tới. “Bạn học, có chuyện gì thế?” “Trần Căn Sinh? Chẳng lẽ cậu không biết à?” Trần Căn Sinh sững sờ một chút: “Không biết, chẳng lẽ ta nhất định phải biết sao?” “Có liên quan đến Ái Tâm Xã của cậu, Tân Viện Viện đã ôm tiền từ thiện bỏ trốn rồi.” Trần Căn Sinh liên tục đẩy đám người ra, chạy đến phòng hiệu trưởng. Cảnh sát đang hỏi chuyện. Hiệu trưởng Lữ nói: “Cậu đến thật đúng lúc.” Trần Căn Sinh hỏi: “Có chuyện gì xảy ra? Tân Viện Viện thật sự ôm tiền từ thiện chạy trốn?” Hiệu trưởng Lữ nghiêm trọng gật đầu. Cảnh sát hỏi: “Lần cuối cùng cậu nhìn thấy Tân Viện Viện là khi nào?” “Hơn một tuần trước, khoảng thời gian này tôi đều ở bệnh viện.” Trần Căn Sinh lấy điện thoại ra gọi số điện thoại của Tân Viện Viện. Tạm thời không liên lạc được. Trần Căn Sinh lại hỏi: “Chạy trốn từ khi nào?” Hiệu trưởng Lữ nói: “Thời gian cụ thể thì ta cũng không biết, cho đến khi có thành viên Ái Tâm Xã báo cáo chuyện này, ta mới biết.” “Mẹ kiếp, đừng để Lão tử bắt được đấy.” Trần Căn Sinh tức giận nói: “Còn hơn 90 triệu đấy.” Cảnh sát nói: “Việc này cục chúng tôi vô cùng coi trọng, các anh chỉ cần có chút manh mối nào thì cứ gọi điện thoại cho chúng tôi.” “Vâng, vâng.” Cảnh sát rời đi, Trần Căn Sinh cũng tức giận đến chỗ Ái Tâm Xã. Họp. Ngay tại sân bóng rổ. Hơn trăm thành viên của Ái Tâm Xã đều có mặt. Trần Căn Sinh nhặt một quả tạ lên, quát lớn: “Ta biết trong số các người có người chắc chắn biết một chút bí mật gì đó, Lão tử sẽ điều tra, một khi điều tra ra ai bao che cho Tân Viện Viện thì đầu của người đó sẽ giống như quả tạ này.” Trần Căn Sinh vừa dùng lực, quả tạ liền bị bóp thành một khối sắt vụn. Ai nấy đều sợ hãi. Im thin thít. Trần Căn Sinh nói tiếp: “Hoàng Hải, Triệu Dũng, Đông Tử, Trương Đức Soái, bốn người các ngươi từ hôm nay trở đi sẽ là kế toán, chủ quản của Ái Tâm Xã, tiếp quản việc của Ái Tâm Xã.” “Rõ ạ.” Trần Căn Sinh nói: “Tan họp đi, muốn nói gì với ta thì buổi tối đến ký túc xá của ta.” Trần Căn Sinh cùng Hoàng Hải bọn họ trở về ký túc xá. Triệu Dũng nói: “Vừa nãy ta kiểm tra rồi, trong tài khoản của Ái Tâm Xã, một đồng tiền cũng không còn.” Trương Đức Soái tức giận giơ nắm đấm lên: “Tân Viện Viện đáng băm vằm kia, Lão tử mà bắt được nàng ta thì sẽ chơi chết nàng!” Đông Tử nói: “Lúc trước đáng lẽ mày không nên cứu nàng! Để nàng thối rữa, để nàng mục nát.” Trần Căn Sinh khoát tay nói: “Bây giờ nói những thứ vô dụng này làm gì, chúng ta lại phải làm chút từ thiện thôi.” “Làm ở đâu bây giờ? Mượn danh nghĩa gia đình của các cậu, tổ chức lại một buổi dạ tiệc từ thiện nữa à?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận