Lão Sư, Ta Thật Sự Không Phải Học Sinh Nghèo!

Chương 41: Có chút lửa nhỏ

Chương 41: Có chút lửa nhỏ
Trần Căn Sinh ăn xong bữa sáng trong tiếng châm chọc khiêu khích của các bạn học. Trong tai Trần Căn Sinh, bọn họ chỉ như lũ ruồi vo ve không ngừng.
“Đăng lên chứ?”
Cao Sóc đưa cho Trần Căn Sinh xem: “Ta lại chỉnh sửa một chút, tối nay đăng lại.”
“Tốt, vất vả ngươi.”
Trần Căn Sinh ôm vai Cao Sóc về phòng học. Sau lưng, các học sinh khinh thường Trần Căn Sinh.
“Gã này đúng là mặt dày thật, chúng ta vừa mới nói vậy mà hắn vẫn ăn hết cơm.”
“Người không biết xấu hổ, vô địch thiên hạ.”
“Ha, muốn nổi tiếng phát điên rồi.”
“Một tên nhà quê, không dồn sức vào việc học, chỉ chăm chăm nghĩ cách trà trộn vào cái vòng của chúng ta.”
“Hắn chính là trò cười của trường mình.”
Trần Tĩnh Tư đi xuống lầu, Kiều Dung bình tĩnh, đôi mắt đẹp trừng mắt những người này.
“Các người còn không bằng hắn, ở đó mà nói chuyện nhàn rỗi.”
Đám bạn học tức tối tản đi.
“Tĩnh Tư, chuyện của cậu và Trần Căn Sinh thế nào rồi?” Một nữ sinh cao gầy xinh đẹp bước tới, cười nhẹ nhàng: “Tớ vẫn luôn quan tâm đến chuyện tình cảm của cậu.”
“Là Thải Phi tỷ à, tớ và Trần Căn Sinh không có kết quả đâu.”
“Cũng phải, dù sao cậu với hắn không cùng một thế giới. Ngược lại tớ có thể giới thiệu cho cậu một anh chàng có tài.”
Trần Tĩnh Tư gượng gạo nở một nụ cười: “Thôi đi, tớ vẫn chưa hết cú sốc tình cảm cũ.” Nói rồi Trần Tĩnh Tư rời khỏi nhà ăn.
“Thải Phi tỷ, tên Trần Căn Sinh kia học theo chị đó, hắn muốn làm hot trên mạng.”
“Gã này dám so với Thải Phi tỷ của chúng ta, không biết lượng sức.”
Dương Thải Phi khinh thường cười một tiếng: “Cái thứ a miêu a cẩu gì cũng có thể làm hot mạng sao? Buồn cười.”
“Đúng đó, gã này mặt dày quá.”
Xung quanh Dương Thải Phi có một đám nam sinh nữ sinh xu nịnh. Nhất là nam sinh, ai cũng muốn được Dương Thải Phi ưu ái, bọn họ cảm thấy có thể đứng chung với Dương Thải Phi là một vinh hạnh.
Trần Căn Sinh trở lại phòng học. Nhân lúc mọi người đang học, Bạch Nga đi đến bên cạnh Trần Căn Sinh, nhỏ giọng hỏi: “Vừa nãy cô thấy em đăng video ở nhà ăn, Căn Sinh, em nên chú tâm vào học hành, đừng phụ lòng thầy cô, có được không?”
“Cô ơi, đăng video chỉ là sở thích lúc rảnh thôi, không ảnh hưởng đến việc học của em.”
“Ừm, vậy thì tốt rồi, sắp thi rồi, lần này cố gắng lọt top 10 nhé.”
“Không thành vấn đề.”
Bạch Nga vụng trộm lấy từ trong túi ra một thanh sô cô la, đặt lên bàn Trần Căn Sinh rồi rời đi ngay.
“Hắc hắc hắc…”
Trần Căn Sinh gục mặt xuống bàn, hai ba ngụm ăn hết.
Trần Căn Sinh không phải là người ngốc, chỉ là kiến thức còn hạn hẹp. Trong việc học, thầy cô chỉ cần gợi ý là hắn hiểu ngay, cho nên mới tiến bộ nhanh như vậy.
Tan học, Trần Căn Sinh lập tức lấy điện thoại ra vào Hỏa Âm. Hắn thấy video mình đã nổi, số người xem hơn 40 vạn, lượt thích là năm vạn, bình luận 3000.
Nhưng điều làm Trần Căn Sinh không phục là các bình luận đều nói hắn làm giả.
“Cái này mẹ nó nhìn là biết giả rồi.”
“Chúng tôi có thù oán gì với các người, sao lại coi chúng tôi là đồ ngốc vậy?”
“Làm ơn đi tìm hiểu giới hạn của con người đã được không? 30 phút 500 cái chống đẩy, quả thực là nói xằng, kỷ lục cao nhất một giờ mới là 600 cái chống đẩy thôi.”
Đọc những bình luận này, Trần Căn Sinh rất tức giận, hắn là người không chịu được người khác nghi ngờ.
“30 phút tại sao không thể 500 cái chống đẩy chứ, lão tử có thể làm được mà, đây vẫn chỉ là giữ sức thôi, nếu lão tử mà nghiêm túc, một giờ 2000 cái chống đẩy ấy chứ.”
Trần Căn Sinh vừa nhìn điện thoại vừa lẩm bẩm.
Cao Sóc lại gần hỏi: “Đang nói gì đấy?”
“Ta làm thế nào để phản bác bọn họ?”
“Thì cứ chống đẩy trực tiếp đi, để bọn họ nhìn xem đồng hồ của mình.”
Trần Căn Sinh sáng mắt: “Biện pháp này hay, tối nay chúng ta về ký túc xá liền livestream.”
Cao Sóc nhìn lượng fan của Trần Căn Sinh đang tăng vùn vụt thì kinh ngạc nói: “Tao đăng mấy cái video đều không tăng follow, sao mày chỉ đăng có ba video mà tăng nhiều vậy? Giờ đã đột phá 5 vạn rồi.”
Trần Căn Sinh hỏi: “Tăng follow khó lắm à?”
“Theo lý thuyết nếu không bỏ tiền quảng cáo, rất khó mà tăng nhiều follow đến thế.”
“Đó là bởi vì tao đẹp trai và ngầu mà thôi.”
Buổi chiều tan học, Trần Căn Sinh kéo Cao Sóc định đi đến nhà ăn.
“Để tao mời.”
Cao Sóc nói: “Đã mày mời khách thì tao muốn ăn buffet hải sản.”
“Hả?! Cái đó đắt lắm đó, mỗi người 666 tệ.”
“Mời hay không mời?”
Trần Căn Sinh cắn răng một cái, dậm chân: “Được, lão tử mời thì mời.”
Sảnh buffet hải sản lầu ba.
Trần Căn Sinh xót ruột trả tiền.
Ông chủ thấy Trần Căn Sinh thì vội vàng ngăn thu ngân viên lấy tiền: “Không thể để hắn vào.”
Trần Căn Sinh không vui: “Vì sao lão tử không được vào? Lão tử càng muốn vào.”
Ông chủ giữ tay Trần Căn Sinh lại: “Huynh đệ, tiếng tăm ăn của cậu trong cái trường này ai mà không biết, đây là buffet, van cầu cậu miệng hạ lưu tình được không?”
Trần Căn Sinh lấy điện thoại gọi cho hiệu trưởng Trần Thụ Kiến.
“Cây xây à, tiệc hải sản không cho lão tử vào.”
Chưa đầy một lát, Trần Thụ Kiến vội vàng đi tới sảnh buffet hải sản.
Trần Thụ Kiến quát lớn: “Ta mặc kệ ngươi dựa vào quan hệ của ai mà mở tiệm cơm, nếu ở trong trường mà lại để học sinh không trả nổi tiền, ngươi dựa vào cái gì mà không cho người ta vào?”
Ông chủ cười khổ nói: “Hắn ta ăn quá khỏe.”
“Ngươi niêm yết giá cao như vậy, 666 tệ một người, hắn cảm thấy mình chịu thiệt, cho nên ăn nhiều một chút, ăn cho hoàn vốn thì có vấn đề gì sao?” Trần Thụ Kiến chỉ vào ông chủ nói: “Nếu ngươi dám cự tuyệt học sinh vào quán thì ngày mai ngươi dẹp tiệm đi.”
“Ê! Trần Thụ Kiến, có hơi quá không vậy? Anh rể của tôi là Trần Chi Hành, anh nói không cho tôi làm là tôi không làm à? Anh là cái thá gì?” Ông chủ quán hải sản phách lối nói: “Cả cái trường này đều là của anh rể tôi, tôi thấy hiệu trưởng như anh mới không muốn làm ấy.”
Trần Thụ Kiến trầm giọng nói: “Lúc này mà ngươi còn lôi Trần Chi Hành ra, ngươi đang hại hắn đó.”
Đúng là người nhà vợ mà, dám đem Trần Chi Hành ra hù dọa, trước mặt Trần Căn Sinh mà cũng dám uy hiếp bọn họ, đúng là hố Trần Chi Hành.
“Mày ở đó mà nói cái rắm gì đấy?” Trần Diệp Hào nghe tin chạy tới, làm một đứa cháu trai mà vào lúc này cũng phải nổi giận mắng cữu cữu: “Tao hỏi mày đang nói nhảm cái gì đấy? Đừng có lôi cha tao ra làm bia đỡ đạn, chuyện của mày thì tự mình giải quyết.”
“Thằng ranh, mày ăn nói với cậu kiểu đó à?”
“Tao nói thật thôi.”
Cậu của hắn cũng là người cứng đầu, lấy điện thoại ra định gọi cho anh rể.
Trần Diệp Hào sợ đến mức vội vàng giật lấy điện thoại: “Ai cho mày gọi cho cha tao? Mày dựa vào cái gì mà không cho bạn học đến ăn cơm?”
Cậu của hắn không ngờ cháu trai lại đối với hắn như vậy, còn liên tục nháy mắt ra hiệu.
Cao Sóc thấy tình hình có chút nghiêm trọng, nhỏ giọng nói: “Hay là mình đừng ăn ở đây, xuống lầu một đi.”
Trần Căn Sinh nói: “Lão tử nhìn xem, nhất định phải ở chỗ này mở quán đồ ăn Thái.”
Nói xong, Trần Căn Sinh cùng Cao Sóc đi xuống nhà ăn ở lầu một.
Ngày thứ hai, sảnh tiệc buffet hải sản liền dọn hết bàn ghế bát đũa ra ngoài. Thay vào đó là một quán đồ ăn Thái mở ở lầu ba.
Các học sinh đều không khỏi kinh ngạc.
“Chẳng lẽ chỉ vì một câu nói của Trần Căn Sinh thôi sao?”
“Không thể nào, lúc đó hiệu trưởng và cả Trần Diệp Hào đều tới, gã không đi không được.”
“Đi thì cũng tốt, quán hải sản càng ngày càng tệ.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận