Lão Sư, Ta Thật Sự Không Phải Học Sinh Nghèo!

Chương 100: Ngươi nhìn ta còn có cơ hội sao

Chương 100: Ngươi nhìn ta còn có cơ hội sao?
Trần Căn Sinh bị kẻ khác bắt chước thuốc cao, dẫn đến những người dùng thuốc cao giả tìm đến trường học.
"Các ngươi hãy bình tĩnh một chút, chuyện này ta sẽ cho các ngươi một câu trả lời thỏa đáng."
Trần Căn Sinh quay người rời đi, Trần Thụ Kiến đứng ra trấn an tâm tình của mọi người.
Trong ký túc xá, Trần Căn Sinh lộ vẻ mặt trầm ngâm.
Cao Sóc nói: “Chắc chắn là có thương nhân thấy chúng ta kiếm tiền dễ, muốn mượn cơ hội làm nhái chút thuốc cao để kiếm lợi.”
Trần Căn Sinh lắc đầu nói: “Không bình thường, vừa rồi ta nghe ngóng, dược liệu trong đó phần lớn tương tự như công thức của ta, chỉ thiếu hai vị thuốc không đúng.”
Cao Sóc kinh ngạc nói: “Ý của ngươi là nói trong Lão Tử điện chúng ta có nội gián?”
“Ừ, ngươi và Diệp Hào điều tra cẩn thận, bắt cho được tên nội gián này.”
“Mẹ nó, dám phá hỏng việc làm ăn của chúng ta, bắt được nhất định phải cho nó biết tay.”
Trần Căn Sinh nói: “Trong phòng nhỏ lắp vài cái camera, bí mật một chút, chuyện này chỉ có ba người chúng ta biết.”
Trần Căn Sinh vốn thông minh, trí tuệ gần bằng Einstein.
"Được, ta sẽ đi làm ngay với Trần Diệp Hào."
Tối đến, Trần Căn Sinh mượn lễ đường của trường.
Gọi toàn bộ thành viên Lão Tử điện tới.
Hắn đứng trên bục giảng, tay cầm micro, mắt nhắm lại quét qua toàn trường: “Gần đây Lão Tử luôn đau đầu vì chuyện kiếm tiền, cảm thấy kiếm tiền quá dễ dàng, ngay khi ta đang đau đầu thì có người tạo ra phiền toái cho ta, làm giả thuốc cao của ta, chuyện này các ngươi hẳn đều biết rồi chứ.”
“Biết! Mẹ nó, đừng để tao bắt được, bắt được chính là một trận đòn nhừ tử.”
“Căn ca, ngươi nói làm sao bây giờ đi? Chúng ta đều nghe ngươi.”
“Chỉ cần bắt được hắn, nhất định phải bắt hắn bồi thường tổn thất cho chúng ta, để trường đuổi học.”
Các bạn học đầy căm phẫn hô hào.
Trần Căn Sinh khoát tay ra hiệu mọi người im lặng: “Vì vậy ta đã tặng không cho những người kia một ít thuốc cao, Lão Tử cảm thấy người này nhất định là người của Lão Tử điện ta, ta khuyên hắn chủ động đứng ra, nếu để ta bắt được, Lão Tử sẽ tóm chặt lấy cái cổ ngươi mà quăng qua vai.”
“Cút ra đây!”
“Đồ dám làm không dám nhận.”
“Không ngờ trường Tử Kim chúng ta lại có loại bại hoại này.”
“Làm mất mặt trường Tử Kim chúng ta.”
Các bạn học nhao nhao hò hét.
Ngồi trong góc, Lưu Ba run lẩy bẩy.
Ánh mắt sắc bén của Trần Căn Sinh giống như mắt ưng đánh giá từng người, ai không đứng lên, ai không đầy căm phẫn, hắn đều nhìn thấu.
Hắn thấy Lưu Ba tuy đứng lên nhưng không đủ sức, có tật giật mình, cũng không hò hét.
Trần Căn Sinh khoát tay.
Mọi người im lặng.
Trần Căn Sinh lạnh nhạt nói: “Lưu Ba, ngươi nói xem ai đã bán đứng chúng ta?”
"A?! Ta, ta nói sao? Ta cũng không biết."
Lưu Ba vẻ mặt bối rối, nói năng lắp bắp khó khăn.
Điều này khiến các bạn học đều sinh nghi.
"Lưu Ba, có phải ngươi làm không?"
"Lưu Ba, nếu là ngươi bán đứng chúng ta, con mẹ nó, ngươi cứ chờ bị đuổi học đi."
“Thượng Hải này cũng không chứa nổi ngươi.”
Nghe thấy những lời này, chút kiên cường cuối cùng của Lưu Ba cũng không còn, van xin: “Ta thật xin lỗi mọi người, ta không ngờ sự việc lại thành ra như vậy.”
“Mẹ nó, quả nhiên là mày.”
Một đám bạn học xông lên.
Trần Căn Sinh cũng không ngăn cản, cứ để Lưu Ba trải nghiệm cơn giận dữ.
Lưu Ba kêu khóc xin tha.
“Tất cả dừng tay.” Trần Căn Sinh đi qua quát lên: “Tiền ta chia cho mày không đủ sao? Tại sao còn làm giả thuốc cao?”
"Không phải ta làm giả, là một học trưởng lớp 12, hắn cho ta một ngàn vạn tiền bồi dưỡng để ta lén ghi lại công thức của ngươi."
Lúc này Trần Căn Sinh mới nhớ lại, ngày đó tại nhà ăn có một lớp trưởng lớp 12 đến hỏi mua công thức, rất có thể chính là hắn.
"Có phải Ngô Hạo không?"
"Đúng, chính là hắn."
Trần Căn Sinh vung tay: “Tan họp!”
Trần Căn Sinh hăm hở đi tìm Ngô Hạo.
Tên này vẻ mặt vô tội nhìn Trần Căn Sinh: “Có chuyện gì sao?”
“Còn mạnh miệng?” Trần Căn Sinh muốn giáng cho hắn một đấm, nhưng cuối cùng vẫn kìm lại: “Ngươi làm giả thuốc cao của ta, hại người khác dị ứng toàn thân, còn muốn Lão Tử đi dọn dẹp cho ngươi, ta không đánh ngươi, bây giờ xin lỗi ta, đền bù tổn thất cho chúng ta.”
Ngô Hạo buông tay nói: “Ngươi đang nói gì vậy? Ta căn bản không biết chuyện ngươi nói là chuyện gì?”
“Lưu Ba!”
Lưu Ba bị lôi đến, chỉ vào Ngô Hạo: “Chính Ngô Hạo cho ta một ngàn vạn để ta lén nhìn trộm công thức của ngươi, ta đây còn có ghi chép chuyển khoản đây.”
Lưu Ba đưa ghi chép chuyển khoản cho các bạn học xem.
“Bây giờ còn muốn chối à? Mẹ nó, gan ngươi lớn thật.”
"Không cần nói nhảm nữa, đánh hắn."
Các thành viên Lão Tử điện xắn tay áo định đánh.
Cao Sóc ngăn mọi người lại: “Đừng đánh, đánh rồi thì không đòi lại được tiền tổn thất.”
Một câu làm mọi người bừng tỉnh.
Đám người nhao nhao dừng tay.
Trần Căn Sinh lôi hắn đi: “Đi thôi, tìm nơi để nói lý.”
Ngô Hạo tức giận quát: “Mẹ nó, mày dám chọc tao? Mày có biết tao là ai không? Tao là thiếu gia tập đoàn dược phẩm Đông Hải, bọn mày không có nhà nào giàu có bằng nhà tao, không có nhà nào thế lực lớn bằng nhà tao.”
Trần Căn Sinh mất kiên nhẫn kéo hắn xuống lầu.
“Trần Căn Sinh! Mày đừng tưởng rằng mày kiếm được ít tiền thì có thể ngồi ngang hàng với tao, mày còn chưa đủ tư cách.”
Đối mặt với tiếng gầm rú của Ngô Hạo, Trần Căn Sinh làm như điếc, coi như hắn đang sủa.
“Đừng có lải nhải, bắt đầu từ ngày mai, ngươi không còn là thiếu gia tập đoàn dược phẩm Đông Hải nữa.”
Chuyện này Trần Căn Sinh không cần ra mặt, giao cho tam tỷ xử lý là được.
Làm giả thuốc cao, kiện cho bọn chúng phá sản.
Hôm sau, Ngô Hạo như một con gà chọi thua trận đến trước mặt Trần Căn Sinh.
“Căn Sinh, ta sai rồi, từ hôm nay trở đi ta làm trâu làm ngựa cho ngươi có được không? Bỏ qua cho nhà ta lần này đi.”
"Hôm qua sức mạnh hung hăng của ngươi đâu? Lấy ra xem nào."
Hôm qua về nhà Ngô Hạo bị bố tát cho mấy cái, bọn họ phải đối mặt với đơn khởi tố của tập đoàn Ba Thục.
Bọn họ càng không ngờ phía sau Trần Căn Sinh lại có một tập đoàn hùng mạnh như vậy chống lưng.
Bố Ngô Hạo nguyện bồi thường một tỷ cũng bị từ chối.
Bất lực, hôm nay Ngô Hạo mặt dày đến van xin Trần Căn Sinh tha thứ.
Ngô Hạo nắm tay Trần Căn Sinh, than khóc: "Ta không muốn phá sản đâu, ta van cầu ngươi cho ta một cơ hội, ngươi bảo ta làm gì cũng được."
Trần Căn Sinh hất tay Ngô Hạo ra: “Bây giờ bảo bố ngươi đăng tuyên bố xin lỗi trên toàn mạng, nói rõ thuốc cao giả là do nhà ngươi gây ra, không liên quan gì đến Lão Tử điện.”
“Được, ta sẽ bảo bố ta đăng tuyên bố ngay.”
“Tiếp theo ngươi đến khu chuồng ngựa nhận hết mọi việc, ngươi phụ trách bán, một tháng, không thiếu ngày nào.”
"Được, tất cả việc ta đều làm."
Trần Căn Sinh nhìn những bạn học khác: “Các ngươi đồng ý không?”
Cao Sóc nói: "Mời chúng ta ăn cơm một tháng."
Trần Diệp Hào nói: “Lần sau Lão Tử đi Thiên Địa Triều tụ hội thì mày trả tiền.”
"Đi! Đều giao cho tao."
Ngô Hạo hèn mọn đến mức dưới đáy bùn, hôm qua còn khoe khoang mình là học sinh giàu có nhất trường cơ mà.
Hôm nay liền phải làm tiểu đệ cho toàn trường.
Bạn cần đăng nhập để bình luận