Lão Sư, Ta Thật Sự Không Phải Học Sinh Nghèo!

Chương 11: Hai đại nữ thần đủ ăn giấm

Chương 11: Hai đại nữ thần tranh nhau ghen tuông
Tình Nhã vu khống Trần Căn Sinh, thuộc về kiểu ác nhân tố cáo trước, nàng không muốn Trần Căn Sinh đem chuyện của nàng và Trần Chi Hành nói ra. Cho nên liền vu khống Trần Căn Sinh và Trần Tĩnh Tư, bị cắn ngược lại một cái.
Trong phòng làm việc, Trần Căn Sinh hết đường chối cãi, làm sao cũng không thể giải thích rõ ràng.
Trần Thụ Kiến bảo Tình Nhã về trước, cũng cho chủ nhiệm Giáo Đạo Xử rời đi.
Trong văn phòng chỉ còn lại hai người bọn họ.
Trần Thụ Kiến vẻ mặt thật thà hỏi: “Tiểu thúc, chú nói thật với cháu, rốt cuộc có hay không?”
“Không có, lão tử còn chẳng thèm liếc tới nàng, nàng là tình nhân của thằng nhóc Trần Chi Hành kia, hôm qua nó đến thư viện tìm ta, ta đã thấy rồi.”
Trần Thụ Kiến hiểu rõ chuyện gì xảy ra: “Được rồi, chú về ký túc xá trước đi, chuyện này để cháu giải quyết.”
“Chú tốt nhất là giải quyết tốt cho lão tử, miễn cho làm lão tử bực mình.”
Ra khỏi văn phòng, học sinh ven đường oán giận nhìn Trần Căn Sinh.
Bọn họ đều cho rằng mình ưu tú hơn Trần Căn Sinh, dựa vào cái gì mà Tình Nhã lại coi trọng tên nhà quê từ nông thôn lên như Trần Căn Sinh kia chứ?
Trần Căn Sinh đi thẳng tới văn phòng của Bạch Nga.
“Bạch lão sư, ta tìm cô có chút việc, cô có thể ra ngoài một lát được không?”
“Có gì cứ nói ở đây.”
Bạch Nga sắc mặt lãnh đạm, hiện tại trong lòng cô cực kỳ ghét Trần Căn Sinh.
Trần Căn Sinh cười nhạo nói: “Ở đây có các giáo viên khác, nói chuyện không tiện, cô ra ngoài một lát đi.”
“Muốn nói thì nói, không muốn nói thì đi đi.”
Trần Căn Sinh tiến lên nắm tay Bạch Nga, bá đạo kéo Bạch Nga ra khỏi văn phòng.
Các giáo viên khác trong văn phòng kinh ngạc không thôi.
“Cái này, tên này vậy mà nắm tay Bạch lão sư?!”
“Đáng hận đến cực điểm, ta muốn hẹn Bạch lão sư đi xem phim cũng không được.”
Trong sân trường còn có những học sinh thấy cảnh này, càng thêm căm phẫn, có học sinh chặn Trần Căn Sinh lại.
“Trần Căn Sinh! Ngươi định làm gì? Ở trường học mà lôi lôi kéo kéo một vị giáo viên xinh đẹp như vậy, chẳng lẽ ngươi không để ý đến cảm xúc của giáo viên sao?”
“Ta tìm Bạch lão sư có việc muốn nói, tránh ra.”
Học sinh xung quanh nghiến răng nghiến lợi, Trần Căn Sinh thật sự quá phách lối.
“Mẹ nó, không chịu nổi rồi, ai đấm hắn hai phát, tao cho một vạn tệ.”
“Tao con mẹ nó cho năm vạn!”
“Hay là chúng ta cùng góp tiền đi? Góp tiền thuê người đánh nó.”
“Có lý.”
Trần Căn Sinh đẩy học sinh kia ra, dắt Bạch Nga đi đến một nơi vắng người.
“Bạch lão sư, ta bị vu khống, cái cô Nhã Tình kia, ta căn bản không quen biết.”
Bạch Nga nghiêm túc nói: “Trần Căn Sinh, ở trường học đừng làm bậy, chuyên tâm học tập đi, tôi hy vọng cậu có thể xử lý tốt chuyện tình cảm của mình.”
“Ôi, ta thật sự không quen biết cô ta, cô ta vu khống ta.”
Trần Căn Sinh cảm thấy mình có nhảy xuống Hoàng Hà cũng không rửa sạch tội.
“Cậu bây giờ 18 tuổi, cũng coi như người trưởng thành, theo lý thuyết thì giáo viên không nên phản đối chuyện yêu đương của cậu, nhưng mà nơi này dù sao cũng là trường học quý tộc, giáo viên phụ trách dạy học, quản lý học sinh thì lực bất tòng tâm.”
Bạch Nga nói là tình trạng chung, học sinh học ở đây, gia đình đều giàu có hoặc quyền thế, muốn quản bọn họ, thì chẳng khác gì là gây khó dễ cho công việc của mình.
Trần Căn Sinh quyết liều: “Lão tử tuyệt đối không để người khác phá hỏng thanh danh của ta, chuyện này ta nhất định phải chứng minh cho cô thấy.”
“Không cần chứng minh cho tôi xem, tôi không là gì của cậu.”
Bạch Nga quay người rời đi, cô triệt để thất vọng về Trần Căn Sinh.
Cô cũng không còn đặc biệt chiếu cố đứa trẻ từ vùng núi lên này.
Về đến ký túc xá, Cao Sóc vẫn như trước đang làm bài.
“Mày đừng làm bài nữa, nghĩ cách giúp tao.”
“Là chuyện của mày với Tình Nhã hả?”
“Ừ.”
Cao Sóc đẩy cặp kính cận, cười nói: “Mày được đấy, không ngờ lại hạ gục được vị nữ thần thứ ba được công nhận ở trường ta.”
“Ta hạ cái chùy, cô ta nói xấu tao.” Trần Căn Sinh lại nghĩ đến Trần Tĩnh Tư, nghi ngờ hỏi: “Cái người tên Trần Tĩnh Tư nào vậy?”
Cao Sóc kinh ngạc nói: “Trần Tĩnh Tư mà mày cũng không biết? Nữ thần xếp hạng thứ hai đấy.”
Trần Căn Sinh vỗ trán: “Tổ tiên ơi, lão tử trêu vào ai rồi vậy, sao toàn là nữ thần thế này, cái chùy nữ thần.”
Thực ra Tình Nhã và Trần Tĩnh Tư có ân oán, ân oán của hai người không phải một ngày hai ngày, đúng lúc gặp chuyện này, Tình Nhã tâm cơ liền mượn cơ hội này trả thù Trần Tĩnh Tư.
Trần Căn Sinh càng nghĩ càng không cam tâm, lại mặc quần áo đi xuống lầu.
Đến trước ký túc xá nữ sinh.
“Tình Nhã, mày ra đây cho lão tử.”
Tiếng hét làm kinh động các học sinh ở ký túc xá nữ, nhao nhao thò đầu ra nhìn xuống.
“Ngọa tào, cái tên Trần Căn Sinh này càng ngày càng gan lớn, vậy mà trước mặt mọi người gọi người.”
“Chẳng phải chỉ là con trai của hiệu trưởng thôi sao, có gì mà ghê gớm.”
“Thật sự không biết Tình Nhã thích tên này ở chỗ nào, nghèo muốn chết.”
“Đúng vậy, còn nữ thần đâu, tôi thấy lần này danh tiếng nữ thần cũng tan thành mây khói.”
Trần Căn Sinh hô mấy tiếng, Tình Nhã căn bản không trả lời hắn.
Trần Căn Sinh lại nói: “Lão tử chỉ nói với mày một câu thôi, đừng vu khống lão tử, không cho lão tử trong sạch, mày sẽ hối hận đấy.”
Nói xong Trần Căn Sinh quay đầu rời đi, bỏ lại một câu ngoan thoại.
“Trần Căn Sinh, đứng lại.”
Lại một nữ sinh xinh đẹp đến.
“Ngọa tào! Đại nữ thần Trần Tĩnh Tư!”
“Quả nhiên, Trần Tĩnh Tư và Trần Căn Sinh có gian tình.”
“Không thể nào, Trần Căn Sinh có sức hút lớn vậy sao? Ngay cả hai đại nữ thần của Tử Kim Học Hiệu chúng ta cũng thu phục được.”
“Vậy tại sao Trần Tĩnh Tư lại tìm Trần Căn Sinh?”
“Chúng ta đi xem thử.”
Các nữ sinh chen nhau đi xuống lầu muốn xem xét đến cùng.
Trần Căn Sinh nghi ngờ hỏi: “Cô là ai?”
“Tôi chính là Trần Tĩnh Tư, tôi mặc kệ cô với Tình Nhã có thù hằn gì, đừng lôi tôi vào, đừng nói xấu thanh danh của tôi.”
Trần Tĩnh Tư người như tên, tướng mạo thanh thuần lại trắng nõn, khuôn mặt tinh xảo không cần trang điểm cũng xinh đẹp, dáng người mềm mại không xương, ăn mặc không khoa trương, rất sạch sẽ giản dị, chính là kiểu học sinh giỏi, cán bộ lớp ưu tú.
Trần Căn Sinh buông tay nói: “Hai ta đều họ Trần, sao ta có thể nói xấu cô được, đều là cái cô Tình Nhã kia giở trò quỷ, cô chờ đấy, ngày mai ta sẽ bắt cô ta phải đứng ra xin lỗi.”
Khuôn mặt đẹp của Trần Tĩnh Tư lộ vẻ sầu muộn: “Haizz! Muốn học hành cho tốt khó khăn như vậy sao? Thế giới rộng lớn thế này lại không có một chỗ để yên tĩnh học hành sao?”
Nói xong, Trần Tĩnh Tư ôm sách vở về ký túc xá.
Lại còn là một cô gái đa sầu đa cảm.
………………
Hôm sau, đến giờ lên lớp.
Hiệu trưởng Trần Thụ Kiến dẫn theo Tình Nhã đến lớp cao nhất ban 2, trước mặt mọi người xin lỗi Trần Căn Sinh.
“Bạch lão sư, cô cho dừng lớp một lát, muộn mất mấy phút.” Trần Thụ Kiến nhìn Tình Nhã phía sau: “Còn thất thần gì nữa? Vào đi.”
Tình Nhã cắn môi, cảm thấy rất mất mặt.
“Tôi, tôi xin lỗi Trần Căn Sinh, tôi với cậu ấy không hề có một chút quan hệ nào, buổi tối hôm đó chúng tôi ở công viên, tôi chỉ hỏi cậu ấy vài vấn đề thôi, bởi vì tôi với bạn trai tôi ở trong thư viện thành phố gặp cậu ấy, tôi lo cậu ấy sẽ đem chuyện này nói ra, nên mới nghĩ ra biện pháp này.”
Nói xong Tình Nhã cúi đầu muốn đi.
Trần Căn Sinh gọi cô lại: “Dừng lại! Còn cái cô Trần Tĩnh Tư kia, cô còn chưa giải thích đâu.”
“Ừ, mọi người đều biết tôi và Trần Tĩnh Tư không hợp nhau, nên tôi đã mượn cơ hội này nói xấu cô ấy, thực sự xin lỗi, tôi sai rồi.”
——Lời của tác giả:
Cảm thấy quyển sách này hợp với khẩu vị của bạn, xin hãy cho một lời khen ngợi
Bạn cần đăng nhập để bình luận