Lão Sư, Ta Thật Sự Không Phải Học Sinh Nghèo!

Chương 26: Dùng thẻ căn cước trả tiền

Bữa cơm này kéo dài một tiếng, Trần Căn Sinh vốn chỉ muốn gọi thêm hai bát cơm nữa. Nhưng mọi người đều muốn mau chóng đến Thiên Địa Triều chơi.
“Trần Căn Sinh, có phải ăn xong bữa cơm này ngươi sẽ chết không vậy?”
“Đừng ăn nữa! Đi mau thôi.”
Trần Căn Sinh mất kiên nhẫn nói: “Mấy người cứ đi trước đi, Lão tử còn muốn ăn thêm chút nữa.”
Trần Diệp Hào nhất định muốn mời Trần Căn Sinh cùng đi, vì tiền của hắn không đủ, lại không muốn thừa nhận mình hết tiền trước mặt các bạn học, lúc này chỉ có thể nhờ Trần Căn Sinh giúp đỡ.
Trần Diệp Hào nhỏ giọng nói: “Tiểu thái gia, cùng đi đi, ngài còn phải giúp ta lật tẩy.”
Trần Căn Sinh gõ một cái vào đầu Trần Diệp Hào: “Đúng là cái đồ thích ra vẻ anh hùng, làm Lão tử bớt lo dùm chút đi.”
“Này! Trần Căn Sinh, cậu làm gì đó!”
“Gan của cậu không nhỏ nhỉ, dám đánh Trần Diệp Hào, biết trường chúng ta là của nhà ai không? Là nhà Trần Diệp Hào đó.”
Trần Căn Sinh ngạo nghễ nói: “Lão tử đánh hắn đấy, thì sao?”
Trần Diệp Hào vội vàng giải thích với mọi người: “Đây là tập tục, tập tục, bên chỗ bọn mình ai sinh nhật đều sẽ bị đánh một chút.”
“Tập tục kỳ lạ gì vậy trời.”
Lưu Chí Hiên đứng lên nói: “Đi thôi, tôi gọi thêm hai cô minh tinh nữa.”
Các bạn nữ không vui.
“Ý gì đây? Bọn tôi đi cùng còn không đủ tiêu chuẩn sao?”
“Mấy người so được với minh tinh chắc?”
“Xí, ghét nhất là mấy người nổi tiếng đó.”
Thực ra, rất nhiều nữ minh tinh muốn tiếp xúc với những thiên kim danh viện này, để hòa nhập vào giới của họ, vì giới nghệ sĩ cũng cần các mối quan hệ.
Một đám học sinh lái xe sang trọng đến Thiên Địa Triều. Thiên Địa Triều là hộp đêm lớn nhất Thượng Hải.
Nhân viên phục vụ vội vàng tiến lên đón: “Xin hỏi quý khách có đặt phòng trước không ạ?”
“Chúng tôi đặt một trong số các thẻ.”
“Vâng, mời đi theo tôi.”
Dưới sự hướng dẫn của nhân viên, bọn họ tiến vào khu vực sàn nhảy. Sau khi ngồi xuống, nhân viên liền mang thực đơn rượu tới: “Xin hỏi quý khách muốn dùng loại rượu nào?”
Lưu Chí Hiên không đợi Trần Diệp Hào lên tiếng đã nhanh chóng gọi: “Cho một gói dịch vụ Ách Bích 66666, thêm một gói Whisky 33333 nữa.”
Một câu nói đó đã hết mười vạn.
Trần Căn Sinh vỗ vai Lưu Chí Hiên: “Ngươi tiêu tiền như rùa bò vậy? Nếu không phải tiền của ngươi thì im miệng đi.”
Lưu Chí Hiên chỉ vào Trần Căn Sinh, tức giận nói: “Đừng có sờ vai tao, tiêu tiền của mày hả? Không muốn chơi thì cút.”
“Mày cút xéo đi, ai mời khách thì người đó quyết định.”
Trần Diệp Hào không muốn làm cho mọi chuyện quá khó coi, nhỏ giọng nói: “Tiểu thái gia, đừng nói nữa, có thế thôi mà.”
Lưu Chí Hiên sớm đã không ưa Trần Căn Sinh, luôn tìm cơ hội để chèn ép: “Trần Căn Sinh, đừng tưởng ăn chung một bữa cơm là quen biết, cậu chưa đủ tư cách đâu.”
“Không phải Lão tử khoác lác, ở chỗ của Lão tử, ngay cả tư cách nói chuyện với ta ngươi cũng không có.” Trần Căn Sinh cảm thấy buổi tụ họp này thật vô vị, vừa ngồi xuống đã mất toi mười vạn. Đúng là đang uống máu người mà.
Lưu Chí Hiên đứng lên giận dữ quát: “Mày nghĩ mày biết đánh nhau thì dám nói chuyện với tao như vậy à? Cẩn thận đó đồ nhà quê, còn dám cãi tao một câu, tao cho mày tàn phế.”
“Thôi thôi, tất cả đều là đến chơi cả thôi mà, đừng làm quá căng thẳng như vậy.”
Lúc này, hai cô minh tinh ăn mặc lộng lẫy xuất hiện, tiến đến trước ghế dài. Lưu Chí Hiên ôm từng người một, giới thiệu với mọi người, ra vẻ như mình đang dùng tiền chiêu đãi khách vậy.
Thêm hai người nữa, ghế dài không đủ chỗ ngồi.
“Hết chỗ rồi, Cao Sóc, cậu và Trần Căn Sinh về trước đi, tôi thấy hai người cũng không muốn chơi.”
Trần Căn Sinh vỗ vào Cao Sóc: “Không ngồi ở đây nữa, Lão tử tự mở ghế dài, lũ rùa này ức hiếp người quá đáng, ai muốn đi cùng ta thì đi theo.”
Nhưng không ai chịu đi cả.
Trần Căn Sinh gọi nhân viên phục vụ tới: “Chỗ này của các người, chỗ ngồi lớn nhất mở cho tôi.”
“Vâng thưa tiên sinh, mời đi theo tôi.”
Trần Căn Sinh kéo Cao Sóc đến chỗ ghế dài vip nhất sàn nhảy, không chỉ có vị trí tốt, tầm nhìn đẹp mà còn rộng rãi và sang trọng hơn nhiều, ngồi ở chỗ này có cảm giác như hoàng đế đang ngồi trên long ỷ vậy.
“Thưa tiên sinh, chỗ ngồi này mức tiêu thụ tối thiểu là 30 vạn.”
“Vậy cho 30 vạn đồ ăn thức uống, thêm nhiều chút đồ nhắm, rượu thì không cần nhiều lắm.”
“Hả, ngài chắc chứ?”
“Lão tử chắc chắn, đi đi.”
Nhân viên phục vụ rời đi.
Cao Sóc sợ hãi nói: “Trần Căn Sinh, cậu điên rồi sao? Cậu định tiêu hết số tiền mình thắng được hả?”
“Không tranh miếng ăn mà tranh thể diện, Lão tử phải cho bọn chúng biết ai mới là người ngầu thật sự!”
“Cậu đừng nóng vội, cậu khó khăn lắm mới kiếm được bốn mươi vạn.”
“Chút tiền đó chỉ là rắm.”
Không lâu sau, một loạt nhân viên phục vụ bưng các loại đồ nhắm, đĩa trái cây bày đầy cả bàn. Cao Sóc phát hiện rất nhiều cô gái trong sàn nhảy đều nhìn về phía bọn họ, hào hứng muốn lại làm quen, đây quả thực là chỗ ngồi nổi bật nhất.
Để thỏa mãn lòng hư vinh của Cao Sóc, cậu ta mở một chai Whisky rót cho Trần Căn Sinh.
“Lão tử không uống cái này, cho bia đi.”
Quản lý mang máy POS đến: “Thưa tiên sinh, ngài muốn quẹt thẻ hay thanh toán qua Wechat ạ?”
“Cho ngươi cái này.”
Trần Căn Sinh đưa thẻ căn cước của mình cho quản lý.
Mặt quản lý sầm xuống, không vui nói: “Thưa tiên sinh, đây là ý gì? Dùng thẻ căn cước để trừ số tiền 30 vạn này sao? Chúng tôi không có quy định này.”
“Cầm đi đưa cho giám đốc các ngươi xem đi.”
Quản lý xem xét thẻ căn cước, thầm nghĩ, người này tên Trần Căn Sinh, giám đốc của bọn họ cũng họ Trần, chẳng lẽ hai người là người nhà sao? Vị quản lý này không dám thất lễ, liền cầm thẻ căn cước đến phòng làm việc của giám đốc.
Ở bên bàn của Trần Diệp Hào, họ vừa ghen tị vừa nhìn Trần Căn Sinh và Cao Sóc.
“Chỗ bọn họ tốt hơn, thật muốn qua đó ghê.”
Lưu Chí Hiên tao nhã nhấp một ngụm Whisky, khinh thường nói: “Chỉ là kẻ thích làm ra vẻ thôi, nghe nói lúc đại hội thể thao ở trường hắn thắng được hơn 40 vạn, chắc tối nay sẽ tiêu hết cho coi.”
“Thằng cha đó bình thường tiết kiệm lắm mà, hôm nay chắc do bị hội trưởng anh khích tướng nên mới làm ra chuyện thiếu suy nghĩ như vậy.”
“Ha ha ha, lần này ra vẻ hơi quá rồi đó.”
Mấy người bạn học cười trên nỗi đau của người khác.
Nữ minh tinh cười tươi: “Lưu thiếu, vị kia là bạn anh à?”
“Coi như là bạn học đi, đừng để ý đến hắn, chỉ là cái kẻ thích ra vẻ thôi.” Lưu Chí Hiên ôm vai nữ minh tinh, nhỏ giọng vào tai cô: “Lâu Minh Minh, tối nay đừng về nha.”
“Lưu thiếu, anh nói không giữ lời, lần trước nói giới thiệu cho em vài show diễn, em đợi mãi mà chẳng có tin tức gì.”
“Công ty giải trí của các cô giờ bị người ta mua rồi, đến cả ông chủ đứng sau tôi còn không biết, tôi biết làm sao mà giới thiệu cho cô được chứ, nếu cô mà biết ông chủ của cô là ai, thì chắc chắn tôi sẽ quen thôi.”
Cô nàng minh tinh Lâu Minh Minh buồn bã nói: “Tôi cũng đã hỏi thăm khắp nơi rồi, nhưng không thể biết ông chủ là ai.”
Đột nhiên, sàn nhảy ồn ào náo loạn hẳn lên. Một đám bảo an vây quanh giám đốc Thiên Địa Triều đến chỗ ngồi vip.
“Ngọa tào? Ngay cả giám đốc cũng đến? Chỉ là cái chỗ ngồi vip thôi mà, có cần đến mức này không?”
“Tôi thấy cũng không đến mức đó, nhưng bây giờ là tình huống gì vậy?”
Lưu Chí Hiên nhìn thấy giám đốc cúi đầu với Trần Căn Sinh, chiếc ly trong tay run lên: “Trần Diệp Hào, Trần Căn Sinh có lai lịch gì vậy? Giám đốc Thiên Địa Triều còn phải cúi đầu với hắn?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận