Lão Sư, Ta Thật Sự Không Phải Học Sinh Nghèo!

Chương 126: Dắt mãnh hổ nữ hài

Chương 126: Dắt mãnh hổ nữ hài Nửa tiếng sau, trên Thiên Mông sơn đã có hơn một trăm du khách. Còn có người bày sạp bán hàng trên núi, và cả hướng dẫn viên du lịch dẫn đoàn, vô cùng náo nhiệt.
Dương Thải Phi, Bạch Nga, Trần Diệp Hào và những người khác đến chân núi, nhìn thấy cảnh tượng hùng vĩ này đều kinh ngạc.
“Có phải chúng ta đến nhầm chỗ rồi không?” “Không sai mà, Trần Căn Sinh gửi cho ta đúng địa chỉ này.” “Bọn họ sống trong khu du lịch à?” Trần Căn Sinh chạy tới vẫy tay nói: “Ở chỗ này nè, hắc hắc hắc, sao các ngươi lại nghĩ đến nhà ta vậy?” Cao Sóc nói: “Không có cậu, chúng ta chơi không vui, thầy Bạch đề nghị chúng ta đến nhà cậu xem sao.” Bạch Nga ngượng ngùng nói: “Toàn bộ học sinh đều muốn đến xem.” “Cảm ơn mọi người còn nhớ đến ta, tối nay ta sẽ chuẩn bị tiệc chiêu đãi, theo ta đi.” Trần Căn Sinh dẫn bọn họ đi thang máy dài trăm mét lên thẳng đỉnh núi.
Cao Sóc hoảng sợ nói: “Khu du lịch này quá trâu, lại có cả thang máy!” “Căn Sinh, nhà cậu vì sao lại ở trong khu du lịch vậy? Như thế này quá thoải mái, vừa mở mắt đã thấy cảnh đẹp.” Trần Căn Sinh cười nói: “Trước kia khu du lịch muốn bồi thường cho nhà ta, ông ta thấy ít quá nên không chịu, cho nên cứ ở đây thôi.” Đến Tam Thanh Phong, mọi người lại đi xuống bằng cáp treo. Phong cảnh dọc đường đẹp như tranh vẽ. Các học sinh không ngớt lời khen.
“Nếu mỗi ngày được tỉnh giấc ở nơi này thì cuộc đời quá hoàn mỹ.” “Căn Sinh, nhà ông nội cậu có bán không? Tôi trả 5 triệu.” “Cậu đừng có mơ, 5 triệu mà muốn mua nhà trong khu du lịch, ảo tưởng à.” “Ở đây đẹp quá, mau nhìn kìa, có cả bạch hạc kìa.” “Tiếng chim hót không ngớt, còn có cả khỉ nữa.” Trong khu rừng núi này, kỳ trân dị thú có ở khắp nơi. Năm đó để xây dựng nên khu phong cảnh này, người ta đã tiêu tốn hơn 300 tỷ, thay đổi hình dáng núi non, nhân tạo dẫn nước tạo thành thác nước, tổn hao rất nhiều của cải.
Các bạn học cầm điện thoại di động chụp ảnh lia lịa. Trần Căn Sinh thừa cơ cười nói: “Chụp cho ta một tấm với.” Trần Căn Sinh cố tình đứng cạnh Bạch Nga. Dương Thải Phi thấy vậy cũng chen vào: “Ta cũng muốn chụp.” Cứ như vậy, Trần Căn Sinh và Dương Thải Phi đứng hai bên Bạch Nga chụp chung một tấm ảnh. Trần Căn Sinh trong lòng rất khó chịu.
“Chẳng phải cậu học lớp mười hai sao? Sao cậu lại tham gia Trại hè của lớp chúng tôi?” “Tôi thích, tôi muốn vậy đó.” Bạch Nga cười nói: “Lần này còn may có Thải Phi, lúc đầu không có vé máy bay, nàng ấy nhờ quan hệ mới mua được.” Nói đến đây, xe dừng lại. “Đến rồi.” Trước mắt là một dãy nhà gỗ, mỗi nhà hai phòng ngủ một phòng khách, tất cả có sáu căn, cao thấp không đều, xen kẽ nhau một cách tinh tế. Xung quanh mỗi nhà gỗ đều có hoa nở rộ, còn có đủ loại bồn hoa, tinh xảo hệt như những ngôi nhà trong truyện cổ tích.
“Oa, chỗ này đẹp quá, trong không khí toàn mùi hoa thơm.” Trần lão quái cười ha hả bước ra đón: “Hoan nghênh các cháu đến nhà, không tiếp đón từ xa.” Bạch Nga tiến lên chào hỏi: “Chào bác, làm phiền bác quá, thực sự ngại quá.” “Không có gì, các cháu đều là bạn học của Căn Sinh, ta đương nhiên phải tiếp đãi thật tốt.” “Cháu là chủ nhiệm lớp của Trần Căn Sinh, cháu tên Bạch Nga.” “Ồ, chào cô, chào cô, còn trẻ quá, vào nhà nói chuyện.” Phòng khách vẫn rất rộng rãi, bài trí sạch sẽ và ấm cúng. Ảnh muội nhi bưng lên một bình trà.
Bạch Nga ngạc nhiên nói: “Cô, cô cũng ở đây à?” Trần lão quái nói: “Đây là cháu gái nuôi của ta, ta để nàng ở Thượng Hải chăm sóc Nhất Cáp Căn Sinh.” Lúc này Bạch Nga mới nhìn rõ mặt Ảnh muội nhi, lập tức liền bị vẻ đẹp của nàng làm cho kinh diễm. Đôi mắt long lanh như bảo ngọc, hàng mi lá liễu cong vút, đôi môi nhỏ nhắn mềm mại căng bóng, ngũ quan xinh xắn, làn da trong suốt, dù khuôn mặt không có chút biểu cảm nào, vẫn khiến người ta không nỡ rời mắt khỏi nàng. Ngay cả một người phụ nữ như Bạch Nga cũng bị nàng hấp dẫn sâu sắc.
Trần lão quái cười nói: “Cô Bạch uống trà.” Bạch Nga hơi xấu hổ nói: “Trước kia cháu còn tưởng Trần Căn Sinh là học sinh nghèo khó chứ.” “Chính là học sinh nghèo khó đấy, đừng thấy nhà ta ở tốt như vậy, thực ra chỉ là cái nhà trọ thôi.” Trần lão quái tim như tổ ong vò vẽ, nói dối mà không hề chớp mắt: “Dạo gần đây kinh doanh ế ẩm, chỗ chúng ta không phải khu du lịch 4A, khách du lịch ít lắm.” “À à, ra là nhà trọ.” “Á!!!” Một đám học sinh hoảng hốt chạy vào phòng khách.
Bạch Nga cau mày nói: “Sao vậy? Đừng có không biết lễ phép.” “Thưa cô Bạch, có hổ!” Bạch Nga giật mình đứng dậy, nhìn thấy Ảnh muội nhi đang dắt hai con mãnh hổ đi ngang qua trước mặt.
“Cái này......” Trần lão quái nói: “Đừng ngạc nhiên, hai con hổ này cũng nuôi từ nhỏ, rất ngoan.” Bạch Nga kinh ngạc nói: “Là cô ấy nuôi sao?” “Đúng vậy, không cắn người đâu.” Trần lão quái dặn Ảnh muội nhi: “Dắt chúng đi chỗ khác đi.” Các bạn học nhìn Ảnh muội nhi với vẻ sùng bái.
“Quá ngầu, tiểu thư tỷ tỷ, em yêu chị.” “Cậu mà dám yêu chắc? Nếu dám sờ mông hổ, cậu mới có tư cách.” “Em không dám.” Bạch Nga dặn dò: “Các em còn chưa chào ông của Căn Sinh đó, phải biết lễ phép chứ.” Dương Thải Phi tiến đến trước mặt Trần lão quái cười nói: “Chào ông ạ, cháu tên Dương Thải Phi, cháu và Trần Căn Sinh quan hệ đặc biệt tốt, hai đứa cháu giờ còn đang hợp tác...” “Khụ khụ khụ...” Trần Căn Sinh ho sặc sụa một tiếng.
Dương Thải Phi lập tức ngậm miệng không nói.
Trần Diệp Hào dẫn theo cả một bó bông gòn bước lên trước: “Lão tổ, cháu tên Trần Diệp Hào, con của Trần Chi Hành, đây là cha cháu bảo cháu mang bông gòn đến cho ông.” “Ồ, thằng nhóc nhà ngươi cũng đưa nhiều lắm rồi, có lòng đấy.” Trần Diệp Hào có thể lộ mặt trước mặt Trần lão quái, đây tuyệt đối là ké danh Học Hiệu. Nếu là ngày thường, đừng nói là Trần Diệp Hào, ngay cả Trần Chi Hành cũng chẳng có cơ hội gặp mặt Trần lão quái.
Trần lão quái nói với Trần Căn Sinh: “Rửa trái cây đi, tiếp đãi bạn bè cho đàng hoàng, đừng có đứng ngây ra đó.” “Ông ơi, không cần phiền phức đâu, bọn cháu muốn đi dạo xung quanh, ngắm cảnh thôi.” “Tối ăn cơm thì về.” “Dạ được, phong cảnh ở đây cũng không tệ, để Căn Sinh dẫn các cháu đi.” Sau đó, Trần Căn Sinh dẫn một đám bạn học bắt đầu đi loanh quanh trong núi.
Trần lão quái cầm dao phay đi về phía chuồng cừu.
Bạch Nga vội vàng bước tới: “Bác định làm gì vậy?” “Đương nhiên là giết dê rồi, cô gọi cho Căn Sinh, bảo nó bắt mấy con cá về làm món cá lóc cay.” Trần lão quái tự tay xuống bếp làm đồ ăn cho các học sinh.
Ảnh muội nhi đi thẳng vào chuồng cừu: “Ông ơi, ông nghỉ đi, để cháu làm.” “Ta đi làm thịt hai con thỏ.” Bạch Nga thấy người nhà Trần Căn Sinh nhiệt tình như vậy, mình cũng không thể ngồi chơi, hơn nữa cô cũng muốn thể hiện mình trước mặt ông của Trần Căn Sinh, nên cô ra vườn rau gần đó hái một ít rau củ mang về.
Trần Căn Sinh và các bạn học đang thưởng ngoạn phong cảnh và chụp ảnh lưu niệm ở một khu vực gần đó.
Đến một hồ nước, trong đó có nuôi rất nhiều loại cá.
Trần Căn Sinh cười nhếch mép nói: “Ai tắm không?” “Lạnh quá, không tắm đâu.” Trần Căn Sinh cởi quần áo, chỉ để lại một chiếc quần đùi mãnh hổ, nhảy xuống hồ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận