Lão Sư, Ta Thật Sự Không Phải Học Sinh Nghèo!

Chương 880: nhân vật chính hắc ám thời khắc

Chương 880: Thời khắc đen tối của nhân vật chính
Một lượng lớn quân đội bao vây nơi này.
“Xin hãy dừng việc chém giết lại.” Máy bay trực thăng vũ trang đang kêu gọi.
“Xin mời lập tức dừng việc chém giết, Cổ Đức, nếu như thật sự không dừng tay, chúng tôi sẽ phát động tấn công vào ngươi.”
Khói lửa tan đi. Ảnh Muội Nhi và Cổ Đức dừng lại.
“Cổ Đức, ngươi nhất định phải rời khỏi nơi này, chúng tôi ở đây không chào đón ngươi.”
Cổ Đức đang nén giận, lại bị xua đuổi, tức giận hỏi: “Ta là cục trưởng Cục An Toàn Thế Giới, Cổ Đức, các ngươi là quốc gia nào?”
“Chúng ta là quân đội Liên Tù A, ngươi đã phá hỏng sự an ổn của khu vực phía đông chúng ta, nếu như ngươi không rời đi thì các quốc gia phía đông của chúng ta sẽ liên hợp lại để trục xuất ngươi.”
Cổ Đức nói: “Ta nhận lệnh của Liên Hợp Quốc đến điều tra dị nhân.”
“Cổ Đức, nơi này không chào đón ngươi, xin ngươi rời đi, nếu không sẽ có càng nhiều quốc gia phái binh tới.”
Ảnh Muội Nhi thu hồi huyền thiết đao phay, tức giận nói: “Thật là mất hứng, vốn định hôm nay giết ngươi, xem ra phải để đầu chó của ngươi sống thêm một thời gian, nếu ngươi dám khi dễ nam nhân của ta lần nữa, ta tất giết ngươi.”
Cổ Đức tức giận đến phát điên: “Trần Căn Ảnh, ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho ngươi, sớm muộn ta sẽ giết ngươi.”
Ảnh Muội Nhi nhìn Sâm Địch bọn họ: “Các ngươi sẽ cùng Cổ Đức trở về? Hay là tiếp tục ở lại Long Thành?”
Sâm Địch nói: “Dù sao ta không dính líu vào chuyện thế tục, không sợ bị điều tra, ta chọn tiếp tục ở lại Long Thành.”
Nam Trọng và Bắc Nhã cũng lựa chọn ở lại Long Thành. Nếu không phải Ảnh Muội Nhi ra tay, đương nhiên bọn họ sẽ chọn đi cùng Cổ Đức. Hiện tại bọn họ đã thấy thực lực của Ảnh Muội Nhi và Cổ Đức bất phân thắng bại, đã sớm chịu đủ sự kiềm chế của Cục An Toàn Thế Giới, càng thêm kiên định tiếp tục ở lại Long Thành.
Ảnh Muội Nhi lái xe trở về Long Thành. Nàng vô cùng lo lắng về vết thương của Trần Căn Sinh, vừa tới bệnh viện liền thấy Hiên Viên Thắng Nguyệt ở bên ngoài phòng phẫu thuật. Ảnh Muội Nhi vừa bước vào, Hiên Viên Thắng Nguyệt đã tỏ vẻ khó chịu, chất vấn: “Chuyện gì xảy ra? Tại sao lại bị thương thành như vậy? Ngay cả tay cũng bị gãy xương.”
Ảnh Muội Nhi không phản ứng nàng, mà ngồi xuống ghế dài trước cửa bệnh viện.
“Ta đang hỏi ngươi đó.”
“Đừng nói chuyện với ta, ta đang rất bực mình đây.”
Hiên Viên Thắng Nguyệt tức giận nói: “Những dị nhân này không thể ở lại Long Thành nữa, bọn họ chỉ gây thêm rắc rối mà thôi.”
Ảnh Muội Nhi nói: “Ngươi hiểu cái quái gì? Đây là kế hoạch bén rễ, nếu không có những dị nhân này ở Long Thành, cổ phiếu của chúng ta có tăng mạnh vậy không? Trần Gia có được bình chọn là Chí Tôn gia tộc không? Ngươi đúng là loại nữ nhân qua cầu rút ván.”
Ảnh Muội Nhi chẳng hề nể mặt Hiên Viên Thắng Nguyệt, nói thẳng mặt luôn.
“Bọn họ chỉ gây tổn thương cho chồng ta, ngươi không phải là vợ con của gia tộc bén rễ, đương nhiên không hiểu được cái cảm giác này.”
Ảnh Muội Nhi dứt khoát nhắm mắt lại, lười tranh cãi với Hiên Viên Thắng Nguyệt. Khoảng hơn một tiếng sau, cửa phòng phẫu thuật mở ra. May mắn y thuật của trung tâm chữa bệnh bằng âm yêu rất cao siêu, Trần Căn Sinh cuối cùng đã qua khỏi cơn nguy hiểm.
Ảnh Muội Nhi thở phào nhẹ nhõm, liền đứng dậy rời đi.
Hiên Viên Thắng Nguyệt nói: “Thấy chưa, người đàn bà này đối với gia tộc bén rễ chẳng có chút tình cảm nào, chỉ muốn ở lại Trần Gia hưởng thụ cuộc sống sung sướng mà thôi.”
Thật tình không biết, đây là cách mà Ảnh Muội Nhi và Trần Căn Sinh chung sống. Xác định Trần Căn Sinh không chết, Ảnh Muội Nhi liền yên tâm.
Cổ Đức không thu được kết quả gì mà phải rút lui. Tại Liên Hợp Quốc hắn còn lớn tiếng bêu xấu, nói thêm mắm thêm muối chuyện Trần Căn Sinh phách lối. Đồng thời còn nói xấu Trần Căn Sinh cho những dị nhân đó rất nhiều biệt thự và tiền bạc, chính là để bọn họ trở thành tay chân cho hắn. Cổ Đức bịa ra đủ chuyện hoang đường như vậy. Người đứng đầu Liên Hợp Quốc không thể không báo cáo việc này cho các nước lớn thường trực. Các nước lớn thường trực yêu cầu Trần Căn Sinh đến Liên Hợp Quốc để báo cáo, giải thích rõ chuyện này.
Sau một tháng tĩnh dưỡng, thân thể Trần Căn Sinh cũng dần dần hồi phục. Chuyện này kéo dài hơn một tháng, Trần Căn Sinh mới đi máy bay riêng đến Cơ quan Liên Hợp Quốc ở Ưng Quốc. Tại một phòng họp nào đó của Liên Hợp Quốc. Trần Căn Sinh đối mặt với đại sứ các nước lớn thường trực Liên Hợp Quốc, Cục trưởng Cục An Toàn Thế Giới, Cổ Đức. Cùng Trần Căn Sinh đến còn có năm dị nhân. Trần Căn Sinh lần này đến có sự chuẩn bị, muốn giúp dị nhân khôi phục chút tự do.
“Ta không biết Cổ Đức đã nói gì với các vị, không ngại nói cho ta nghe thử.”
Sau đó, đại sứ Hoa Hạ tường thuật chi tiết lại lời nói của Cổ Đức.
Trần Căn Sinh cười: “Quả nhiên, tên này không trung thực rồi, ta Trần Căn Sinh không cần dị nhân làm tay chân, chuyện này chính các vị cũng có thể tự mình suy xét mà, ta dùng dị nhân làm tay chân có ý nghĩa gì sao? Trên thế giới này có ai đánh lại bọn họ chứ, ta chỉ là tôn trọng những người mạnh hơn mình, đương nhiên ta cũng có chút tư tâm, chính là dùng sức ảnh hưởng của họ để Long Thành có thêm du khách và danh tiếng mà thôi.”
Một vị đại sứ Ưng Quốc nói: “Mặc kệ ngươi có ý đồ gì, sau này dị nhân không được phép ở Long Thành, bọn họ nhất định phải tránh xa người bình thường.”
Một vị đại sứ khác của Đại Bất liệt Điên Quốc nói: “Dị nhân không phải công cụ kiếm tiền của ngươi, lại luôn miệng nói ngươi tôn trọng kẻ mạnh.”
Cổ Đức lên tiếng: “Động cơ của Trần Căn Sinh không trong sáng, tuyệt đối không thể để cho dị nhân trở thành công cụ kiếm tiền cho hắn, các ngươi năm người thật là ngu ngốc, bị người lợi dụng còn giúp người ta kiếm tiền.”
Trần Căn Sinh buông tay nói: “Ta và bọn họ đều là bạn bè, bọn họ ở Long Thành được hưởng phúc lợi của Long Thành, được hưởng nền giáo dục hàng đầu thế giới, được chữa bệnh tốt nhất, con cái của họ đều ở Long Thành, bọn họ mặc dù là dị nhân, cũng cần có cuộc sống của mình, các người kiềm chế bọn họ thành vật nguy hiểm, không đối đãi với bọn họ như con người.”
Năm dị nhân bên trái phải của Trần Căn Sinh đồng loạt gật đầu, biểu thị tán đồng lời Trần Căn Sinh nói. Trần Căn Sinh đối mặt với đại sứ các nước lớn thường trực, không hề tỏ vẻ khúm núm: “Ta không chỉ muốn kết giao với năm người bọn họ, sau này ta còn muốn kết giao với càng nhiều dị nhân hơn, để họ có cuộc sống bình thường, cũng xin Liên Hợp Quốc giảm bớt sự kiềm chế đối với bọn họ.”
Đại sứ Ưng Quốc giận dữ nói: “Trần Căn Sinh! Ngươi dám dùng giọng điệu này nói chuyện với chúng ta, đừng tưởng rằng cho Trần Gia các ngươi bình chọn là Chí Tôn gia tộc thì liền đắc ý quên hình.”
Đại sứ Đại Bất liệt Điên Quốc nói: “Nếu như ngươi còn cố chấp, chúng ta sẽ phát động toàn cầu các nước trừng phạt gia tộc của các ngươi, để các ngươi không kiếm được một xu nào ở bất kỳ quốc gia nào trên thế giới.”
Trần Căn Sinh cười nhạt nói: “Không cần dọa nạt ta như vậy, ta không sợ, ta chỉ muốn tranh thủ một chút quyền lợi vốn có cho bạn bè của ta, hy vọng Liên Hợp Quốc có thể cân nhắc cẩn thận đề nghị của ta.”
Trần Căn Sinh vung tay lên, mấy người trợ lý đưa năm phần tài liệu đề xuất cho các đại sứ.
Đại sứ Hoa Hạ nói: “Trần tộc trưởng cứ nghỉ ngơi trước, ngày mai tiếp tục họp, chuyện này hệ trọng, chúng ta đều cần thời gian để thương lượng.”
“Hiểu rồi.”
Cổ Đức nói: “Chuyện này còn cần thương lượng sao? Không cần thiết phải nể mặt một gia tộc lớn như vậy chứ? Các nước lớn thường trực hoàn toàn có thể nâng đỡ một Chí Tôn gia tộc khác mà.”
Lời của Cổ Đức khiến tim Trần Căn Sinh khẽ run lên. Giống như bị kim châm. Các nước lớn thường trực hoàn toàn có thể nâng đỡ một Chí Tôn gia tộc khác. Nếu như bọn họ muốn, Trần Gia ở Hoa Hạ sẽ bị đánh sập, từ đó họ lại nâng đỡ một Chí Tôn gia tộc khác lên. Hắn sợ hãi. Nhất định phải mạnh lên, phải làm cho gia tộc cường đại đến mức ngay cả Liên Hợp Quốc cũng không dám động đến.
Bạn cần đăng nhập để bình luận