Lão Sư, Ta Thật Sự Không Phải Học Sinh Nghèo!

Chương 128: Bạch lão sư thực phẩm chín cửa hàng

Chương 128: Cửa hàng thực phẩm chín của thầy Bạch Hôm sau, có phiên chợ.
Trần lão quái dẫn một đám học sinh đến các thôn trang lân cận đi chợ.
Những phú nhị đại này rất ít người được thấy cảnh chợ náo nhiệt như vậy, tất cả đều cảm thấy rất mới lạ.
Trên phiên chợ bày bán đồ ăn, quần áo, lâm sản, mèo con, cún con đủ loại màu sắc, khiến bọn họ nhìn không xuể.
Một nữ sinh thấy một con mèo Anh lông ngắn nhỏ liền ngồi xuống hỏi: “Mèo Anh lông ngắn này bao nhiêu tiền?” “Cô cho năm trăm đi.” “A?! Năm, năm trăm?” “Ta không nghe nhầm chứ? Ở cửa hàng thú cưng mèo Anh lông ngắn này ít nhất cũng 2000 tệ đấy.” “Tôi muốn một con.” “Tôi cũng muốn một con.” Rất nhanh, bốn con mèo Anh lông ngắn đã bị mua hết.
Bạch Nga hoảng sợ phát hiện, Ảnh muội nhi trước giờ luôn đi một mình, nơi nào nàng đi qua, thì những người buôn bán gà, vịt, ngỗng, dê, chó đều nhao nhao nằm rạp trên mặt đất.
“Cái này... Căn Sinh, em gái ngươi bị làm sao vậy?” Các bạn học nghe tiếng kinh hô của thầy Bạch, liền đồng loạt nhìn lại, thấy cảnh tượng kỳ lạ đó, lập tức trợn tròn mắt.
“Ta nói, chuyện này quá thần kỳ đi? Sao nàng lại làm được như vậy?” Trần Căn Sinh nói: “Ông nội ta kể là năm xưa nhặt được nàng ở trong núi, ta cũng không rõ lắm.” Về thân thế của Ảnh muội nhi, Trần Căn Sinh không biết, Trần lão quái cũng không hay.
Bản thân Ảnh muội nhi cũng không biết cha mẹ nàng là ai.
Trần lão quái cùng một đám ông lão ngồi cùng nhau uống trà, tán gẫu.
“Căn Sinh, dẫn các bạn học đi dạo một vòng cho đã, đừng lơ là bọn họ.” “Dạ hiểu.” Sau đó, Trần Căn Sinh dẫn họ đi ăn một bát bún gạo.
Trong mắt bọn họ, đồ đạc trên phiên chợ đều rất rẻ, thích món nào thì mua món đó.
Chẳng bao lâu, ai nấy đều mang theo bao lớn bao nhỏ hớn hở trở về.
Trở lại trong sơn cốc, mọi người bắt đầu thu dọn hành lý chuẩn bị rời đi.
Trần Căn Sinh cũng thu xếp xong rương hành lý của mình.
Trần lão quái dặn dò: “Sau khi trở về nhớ học hành chăm chỉ, những việc khác không cần bận tâm.” “Dạ biết rồi, người cũng phải chăm sóc tốt bản thân đấy.” Bạch Nga liên tục cảm ơn: “Cảm ơn ngài đã khoản đãi, khi nào có thời gian đến Thượng Hải, nhất định phải báo cho chúng tôi biết để chúng tôi được chút lòng chủ nhà.” “Tốt thôi, cháu của ta ở trường nhờ thầy Bạch rồi.” Sau khi hàn huyên, một đám người mang theo hành lý lên xe cáp rời đi.
Trần Căn Sinh đều đã mua cho họ vé khoang hạng nhất.
“Căn ca, lần sau chúng em lại muốn đến nhà anh.” Trần Căn Sinh tức giận nói: “Đã bảo không cho các cậu đến nữa mà.” Mấy nam sinh không ngừng kích động muốn xin Wechat của Ảnh muội nhi đang ngồi phía trước.
Trước kia, bọn họ chưa từng thấy bộ dạng của Ảnh muội nhi, từ khi hôm qua thấy được dung mạo thật của nàng thì đã hoàn toàn bị vẻ đẹp nghiêng nước nghiêng thành của nàng làm cho kinh diễm.
Giờ phút này, Ảnh muội nhi lại đội chiếc mũ lưỡi trai màu hồng đặc trưng của mình.
Các nam sinh cứ xúi nhau.
“Cậu đi xin đi.” “Tôi không đi đâu, cậu đi đi, tôi cho cậu năm vạn tệ.” “Tôi sợ lắm.” “Cậu đi đi mà.” Dương Thải Phi bĩu môi nói: “Đồ vô dụng, để ta.” Dương Thải Phi đi đến trước mặt Ảnh muội nhi: “Ảnh muội nhi, ta có thể kết bạn Wechat với nàng không?” “Không được đâu.” Ảnh muội nhi lạnh lùng cự tuyệt.
Dương Thải Phi ỉu xìu trở về chỗ ngồi.
Bạch Nga nhỏ giọng hỏi: “Căn Sinh, có phải em gái cậu có vấn đề về tâm lý không? Nếu có thật thì có thể tìm bác sĩ tâm lý ở Thượng Hải để hỗ trợ tư vấn cho nàng.” “Không sao đâu, nó chỉ có tính cách như vậy thôi, không có gì lạ đâu.” Trở lại Tử Kim Học Hiệu, mọi thứ vẫn bình thường.
Hàng ngày, ngoài học tập ra, Trần Căn Sinh chỉ rèn luyện thân thể.
Thời gian trôi qua.
Đến thứ Bảy tuần đó, Trần Căn Sinh đang làm bài tập ở ký túc xá.
Bạch Nga gọi điện đến, mời hắn tham gia một buổi lễ khai trương.
Trần Căn Sinh vui vẻ nhận lời.
Đây là ba mẹ của cô ở Thượng Hải mở một cửa hàng thực phẩm chín, cửa hàng không lớn, chỉ khoảng 50 mét vuông.
Lúc khai trương cũng không mời ai, Trần Căn Sinh là người duy nhất được mời.
Em trai của Bạch Nga nắm chặt tay Trần Căn Sinh: “Đã sớm muốn gặp anh một lần rồi, tỷ tôi cứ ngăn cản không cho.” Trần Căn Sinh cười nói: “Ngày thường học hành bận rộn lắm.” Thật khéo, đối diện cũng có một cửa hàng thực phẩm chín tương tự khai trương, hơn nữa quy mô lại lớn hơn rất nhiều, cửa hàng cũng rộng hơn, các loại thực phẩm chín bày bán nhiều hơn hẳn so với bên chỗ Bạch Nga.
Cửa hàng thực phẩm chín đối diện còn mời cả một đoàn hát biểu diễn, các loại biểu diễn ảo thuật, còn tổ chức rút thăm trúng thưởng, giảm giá khuyến mãi các kiểu.
Ngược lại bên này thì lại quạnh quẽ hơn rất nhiều, không hề mời đoàn hát, lại càng không có người tặng lẵng hoa.
Em trai Bạch Nga bất bình nói: “Đã bảo mời một đoàn hát đến cho náo nhiệt lên, em đã nói hết với bạn bè em rồi.” Bạch phụ nói: “Không thể mời, đây có phải việc làm ăn của con đâu, đây là việc làm ăn của ba, mời bạn bè con chẳng phải biến tướng để người ta mừng tuổi sao.” Trần Căn Sinh còn là lần đầu tiên tham gia lễ khai trương của người khác, có chút chưa chuẩn bị, lúc này mới ý thức được mình hẳn là nên tặng lẵng hoa gì đó.
Hắn nhắn tin vào nhóm Lão Tử.
Khoảng nửa tiếng sau, chiếc xe Tân Lợi đầu tiên đã đến.
Trần Diệp Hào tự lái xe đến, đồng thời mang đến một lẵng hoa cực lớn.
“Thầy Bạch, làm ăn phát đạt nha.” Bạch Nga kinh ngạc nói: “Sao cậu biết được?” Nói xong, Bạch Nga liền nhìn về phía Trần Căn Sinh đang cười hì hì đứng bên cạnh.
“Thầy Bạch thật là, chỉ mời mỗi Trần Căn Sinh đến.” “Trường học có quy định, học sinh với giáo viên không được có bất kỳ liên hệ nào về tiền bạc.” Trần Diệp Hào nói: “Tiểu thái gia của ta nói trong nhóm, không thể để cho thầy Bạch khó xử, lần này không nhận tiền mừng, tất cả đều tặng lẵng hoa.” Ầm ầm… Tiếng gầm rú liên tiếp vang lên.
Tiếng gầm át cả tiếng của đoàn hát ở đối diện, xe thể thao sang trọng thu hút một đám người đến xem và vây quanh.
Từng chiếc xe thể thao lần lượt lái đến.
“Thầy Bạch, làm ăn phát đạt nha.” “Thầy Bạch, chúc thầy làm ăn phát đạt.” Từng lẵng hoa lớn được đưa tới, cổng vào cửa hàng nhỏ bé rất nhanh đã được lấp đầy.
Bạch Nga thụ sủng nhược kinh tiếp đãi bọn họ.
Ở trước cửa hàng thực phẩm chín đối diện, một nhà ông chủ cùng bạn bè thân thích đều rất ghen tị.
“Không biết tốn bao nhiêu tiền để mời đến đây này, đúng là giả bộ.” “Tôi đoán là tốn nhiều tiền mời diễn viên như thế, đủ để họ thuê thêm một cửa hàng nữa rồi.” “Anh, người của chúng ta đều chạy qua bên kia xem xe thể thao cả rồi.” “Mẹ nó, lão Ngũ, không phải mày hay lêu lổng ngoài đường sao? Tìm vài người đến cho bọn chúng chút màu sắc coi.” “Được thôi, em sẽ tìm người ngay.” “Anh sẽ gọi thêm vài đứa bạn nữa đến, bạn bè của anh cũng có xe sang đấy.” Chẳng bao lâu sau, bên kia cũng mở thêm ba bốn chiếc xe sang đậu trước cổng, khiêu khích bên này.
Bỗng nhiên có mấy chiếc xe thương vụ dừng lại ở ven đường, một đám thanh niên xã hội lao ra, diễu võ dương oai, hung thần ác sát ngồi xổm trước cửa hàng nhà Bạch, cứ ngồi đó không chịu đi, lại còn bê đậu hũ thối ra ăn.
Ăn xong cố tình vứt bao bì ra trước cổng, rồi khạc nhổ, nhai trầu phun bừa bãi khắp nơi, cố tình làm cho người ta buồn nôn, ra vẻ ta đây dân xã hội thứ thiệt.
Em trai Bạch Nga giận tím mặt, định xông lên đánh.
Bạch Nga giữ tay cậu lại: “Đừng gây sự, để chị nói với bọn họ.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận