Lão Sư, Ta Thật Sự Không Phải Học Sinh Nghèo!

Chương 600: trong mật thất cưỡi mã

Trong mật thất, cưỡi ngựa.
Tại trong kim khố này, Trần Căn Sinh coi như đã thấy được thực lực chân chính của Dịch Bái. Hắn vẫn cho rằng đồ cưới của Hiên Viên Thắng Nguyệt đã đủ nhiều. Vàng bạc châu báu nhiều vô số kể. Nhưng so với kim khố của Dịch Bái thì quả thật là "tiểu vu gặp đại vu". Vàng chất thành núi, mỗi khối cao như năm tòa nhà. Các loại châu báu đủ màu sắc được bày biện trên kệ hàng, số kệ lên đến hơn trăm cái. Càng có nhiều đồ tốt được móc ra từ các cổ mộ. Trần Căn Sinh nhìn mà mắt tròn mắt dẹt: “Dịch Bái quả nhiên vẫn là người có tiền.” Toa Mã thì tuyệt không hưng phấn: “Tính sơ bộ, nhiều như vậy ước chừng có 1000 tỷ đô la.” “Khủng bố thật.”
Dưới sự dẫn đầu của Toa Mã, bọn họ đi đến một căn phòng khác. Trong phòng ngủ rộng rãi này lại có một không gian khác. Chiếc giường lớn mềm mại, còn có một phòng tắm cỡ lớn. Toa Mã nằm trên giường: “Khi ta không có việc gì thường ở chỗ này, bên cạnh có tủ quần áo, ngươi mở ra xem.” Trần Căn Sinh mở tủ quần áo, bên trong vậy mà bày các loại rượu ngon, phía bên phải tủ quần áo mở ra, đây là một cánh cửa, trong cánh cửa là một phòng bếp. Còn cánh cửa tủ quần áo khác thì lại là một phòng game, bên trong có máy tính cấu hình cực tốt, còn có PS4, phòng chiếu phim. Trần Căn Sinh cảm thán: “Ngươi thật trâu bò, vậy mà giấu được nơi này.”
“Có nhiều thứ ở nước chúng ta không được phép, cho nên chỉ có thể hưởng thụ ở chỗ này thôi.” Không biết từ lúc nào, Toa Mã đã đứng phía sau lưng Trần Căn Sinh, tay ôm eo Trần Căn Sinh, mặt cọ vào cổ Trần Căn Sinh. “Rễ Sinh ca, muốn em không?”
“Toa Mã, không được đâu, mối quan hệ của hai ta, ta không làm được.” “Hừ, đừng tưởng ta ngốc, ba hoa vài câu là lừa được ta? Ngươi tưởng ta không biết chuyện của ngươi và Bạch Nga sao?” Trần Căn Sinh giật mình, lúng túng nói: “Ngươi đã biết thì đừng nói linh tinh nữa.”
Toa Mã lấy tay vuốt lưng Trần Căn Sinh: “Không cho em nói lung tung thì ngươi bịt miệng em lại đi.”
“Bịt kiểu gì?” “Ngươi biết mà.” Cơ thể Trần Căn Sinh bỗng nhiên cứng đờ. “Toa Mã, chuyện gì cũng được, mỗi cái này là không được.” “Có thể đừng dài dòng được không? Có tin em gọi điện thoại nói cho Hiên Viên Thắng Nguyệt?” “Đừng, đừng mà.” “Cởi đồ ra.” Trần Căn Sinh mặt đầy không tình nguyện cởi áo nới dây lưng. Toa Mã trừng mắt, đôi mắt ngạc nhiên bắt đầu đánh giá. Trần Căn Sinh ngượng ngùng nói: “Có thể tha cho ta một mạng không?”
“Lão tử không phải thả ngựa.” Nói xong, Toa Mã túm lấy kéo lên giường...
...................
Trần Căn Sinh rơi vào thế khó. Hắn thực sự không thể ngăn cản sự áp bức của Toa Mã. Một lần rồi lại một lần bị động. Bọn họ ở trong mật thất, không biết bên ngoài là thời gian nào. Quên bản thân, quên thời gian. Nước sữa hòa quyện. Mồ hôi nhễ nhại. Như ngựa phi nước đại. Hai người như vừa tắm xong, tóc đều ướt nhẹp. Trần Căn Sinh mở mắt, liếc nhìn thời gian trên điện thoại di động. Lại phát hiện Toa Mã vậy mà lén lút tắt máy của Trần Căn Sinh. Sau khi mở máy, một loạt cuộc gọi nhỡ và tin nhắn Wechat. Lúc này đã là 8 giờ tối. Nếu Trần Căn Sinh không nhớ nhầm, thì hắn vào mật thất này vào khoảng 10 giờ sáng. Toa Mã bên cạnh thì đang ngủ say. Trần Căn Sinh ra khỏi phòng ngủ, đi vào bồn tắm, vừa tắm vừa trả lời điện thoại. Trước hết gọi cho Hiên Viên Thắng Nguyệt.
“Alo, bà xã, sao thế?” “Sao điện thoại của anh tắt máy?” “Hôm nay uống nhiều quá, đang ngủ.” “Lão công, khi nào thì anh về nước?” “Còn chưa xác định được, hiện tại chúng ta vừa chiếm được thị trường A Liên Tù, phải ổn định lại rồi mới về được.”
Trần Căn Sinh hiện tại rất khổ tâm, hắn có lỗi với Hiên Viên Thắng Nguyệt. Mình cũng là bất đắc dĩ mà thôi, trong lòng dâng lên cảm giác tội lỗi cực lớn.
“Em đã sắp xếp Lý Mãn Đăng cùng mấy thành viên nữ thần điện đi ám sát gia tộc Rowle, hôm nay anh nhận được tin báo, đã ám sát tám tên tinh anh rồi.” “Ồ, Lý Mãn Đăng hôm nay gọi điện thoại cho ta, ta không có nhấc máy, chút nữa gọi lại cho hắn.” Trần Căn Sinh lại hỏi: “Sức khỏe của em sao rồi? Đi khám bệnh viện đúng hẹn chưa?” “Ừm, bác sĩ nói cơ thể em rất tốt, chỉ là không nên quá sức thôi.” Trần Căn Sinh thật sự lo lắng: “Mấy ngày nữa anh làm xong việc sẽ về, lo xong mấy chuyện quan trọng rồi để Chi Hoa ở lại đây là được.” “Được, lão công, em nhớ anh.” “Anh cũng nhớ em.” Cúp điện thoại, Trần Căn Sinh lau trán, lòng đầy cảm giác tội lỗi. Đột nhiên một thân hình bóng loáng nằm trên lưng Trần Căn Sinh: “Sao thế? Muốn khóc à?”
“Khóc cái đầu ngươi ấy, chỉ là thấy rất có lỗi với Thắng Nguyệt.” Toa Mã ôm cổ Trần Căn Sinh, tức giận nói: “Ngươi cùng Bạch Nga làm chuyện đó, sao không thấy có lỗi với Hiên Viên Thắng Nguyệt? Đến khi làm với lão tử mới có lỗi với Hiên Viên Thắng Nguyệt?” Lời này cũng có lý. Không thể phản bác. Trần Căn Sinh đứng dậy hỏi: “Ngươi hài lòng chưa?”
Toa Mã tinh nghịch lè lưỡi: “Em thích lắm.” “Vậy ta về đây, bọn họ đang chờ ta đó, một ngày này không thấy người của ta, chắc đang sốt ruột.” “Đừng gấp, có mất tí thời gian cũng không sao mà, tắm rửa thôi.”
Toa Mã nhân lúc tắm rửa, cũng không quên để Trần Căn Sinh phục vụ. Ra khỏi mật thất, Trần Căn Sinh đón xe đến khách sạn Thất Tinh Cấp. Trong phòng của Trần Căn Sinh, Thủy Ngọc và Cố Lăng đều đang chờ hắn.
“Tiểu gia, có mấy văn bản cần ngài ký.” Hai cô cũng không dám hỏi Trần Căn Sinh đi đâu? Vì sao cả ngày, điện thoại đều không gọi được. Trần Căn Sinh xem qua tài liệu, hỏi: “Công ty viễn thông thế nào rồi?” “Ừm, đã đăng ký xong, thành lập rồi, hiện tại đang tuyển nhân tài lĩnh vực thông tin và xây dựng trạm phát sóng, đầu tư ban đầu là 1 tỷ đô la.” “Được, công ty thông tin này nhất định phải phát triển mạnh, để người dân A Liên Tù nhận ra rằng, sử dụng số điện thoại, mạng lưới của chúng ta vừa tiện lợi, tín hiệu tốt hơn mà giá cả lại rẻ hơn so với nhà Rowle.” “Đã rõ.” Trần Căn Sinh lại hỏi: “Chuyện công ty du lịch, trong nước đang tuyển nhân công sao?” “Đúng vậy, sẽ thông qua các nền tảng âm nhạc hot, các nền tảng đặt vé lớn, đặt tour ở thành phố,... đã bắt đầu có người đặt tour rất nhiều rồi, dựa theo chỉ thị của ngài, đợt đầu khách du lịch giới hạn 10.000 người, đăng ký trong hai tiếng đã có hơn 5000 người báo danh, chắc tối nay sẽ có kết quả.”
Trần Căn Sinh dặn dò: “Nhất định phải tìm hướng dẫn viên chuyên nghiệp, không ép buộc mua sắm, làm nhiều tuyến du lịch vào.”
“Đã rõ.” Trần Căn Sinh nhìn Thủy Ngọc: “Lần này chúng ta đầu tư nhiều hạng mục, tiền từ truyền thông Ngũ Kiếm Khách, thì chính là hạng mục truyền thông Ngũ Kiếm Khách, dùng vốn gia tộc chúng ta, thì là của gia tộc, anh em ruột cũng phải sòng phẳng.” “Chủ tịch, em đã khảo sát các thành phố khác ở A Liên Tù, em đã chọn được một thành phố khá ổn, thành phố này là một trong những thành phố lạc hậu nhất A Liên Tù, em muốn chúng ta làm một cú lớn không?”
“Ồ? Nói ý tưởng của cô xem nào?” “Xây thành phố như Úc Môn hay Las Vegas thì thế nào?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận