Lão Sư, Ta Thật Sự Không Phải Học Sinh Nghèo!

Chương 159: Lão thặng nữ Trần lão lớn

Chương 159: Lão thặng nữ Trần lão lớn Sân bay Kinh Đô.
Một chiếc Hồng Kỳ L5 đang đợi Trần Căn Sinh ở trong sân bay.
Máy bay vừa hạ cánh, Trần Căn Sinh liền lên xe, xe bắt đầu lăn bánh.
Người lái xe nói: “Thiếu gia, đại tiểu thư đang ở biệt thự khu Di Hòa Viên.” “Ừ, còn bao nhiêu ngày nữa là tới ngày nhập học?” “Khi nào ngài muốn đi, thì có thể đi bất cứ lúc nào.” “Không được đặc cách, ta không thể làm thế.” “Còn hai ngày nữa.” Đến biệt thự khu Di Hòa Viên, một tòa nhà có giá trị 800 triệu.
“Căn Sinh!” Trần lão đại ôm chặt lấy Trần Căn Sinh: “Tiểu tử thối, càng ngày càng đẹp trai rồi đó.” Trần lão đại, ngoài 30 tuổi, là một người phụ nữ có cá tính mạnh mẽ, gần đây cuồng nhiệt tập thể hình, đã rèn luyện vóc dáng trở nên nở nang, vòng nào ra vòng đó, còn cố tình làm cho da rám nắng, hiện tại trông rất khỏe mạnh, tạo cho người ta cảm giác thị giác mạnh mẽ.
Trần Căn Sinh nhéo nhéo hai bắp tay của chị gái, bĩu môi nói: “Đừng tập nữa, tập nữa thì mất hết cả khí chất phụ nữ đấy.” “Ngươi hiểu cái gì.” Trần lão đại nhìn Ảnh muội nhi, dang hai cánh tay: “Yêu muội nhi, có nhớ đại tỷ không?” Ảnh muội nhi ôm lấy thân hình rắn chắc của Trần lão đại, mặt hơi ửng đỏ nói: “Đại tỷ lại khỏe mạnh hơn rồi.” Trần lão đại phiền muộn hỏi: “Vì sao lực của ngươi lớn hơn ta, thân thể lại mảnh mai như vậy? Mà lại còn có khí chất nữ tính.” “Có thời gian ta sẽ dạy cho ngươi.” “Tốt, ngươi tới Kinh Đô rồi, hai ta sẽ có nhiều thời gian bên nhau hơn.” “Đại tỷ, ta đói rồi.” “Đã sớm chuẩn bị cho ngươi xong rồi, mau vào ăn thôi.” Trần Căn Sinh đưa hai bao lớn đồ ăn cho Bảo Mẫu: “Cất vào trong tủ lạnh, lúc nào ta muốn ăn thì lấy.” “Vâng thiếu gia.” Bảo Mẫu là nam!
Trần Căn Sinh kinh ngạc nói: “Đại tỷ, ngươi, ngươi đây là thuê bảo mẫu nam à?” “Không được sao? Đại tỷ ngươi đã 30 tuổi rồi, đến giờ vẫn chưa có bạn trai, thuê bảo mẫu nam thì có gì lạ đâu.” Trần lão đại vừa ngồi xuống, một anh bảo mẫu cao to đẹp trai liền mang cà phê lên.
Trần Căn Sinh toát mồ hôi nói: “Cái này không phải bảo mẫu nam, tướng mạo của anh ta không khác gì mẫu nam cả.” “Không sai, là tuyển từ công ty người mẫu ra đó.” Trần lão đại ghé vào tai Trần Căn Sinh nói nhỏ: “Thấy anh bảo mẫu lai kia không? Dáng người 1m85, có tám múi, một tháng ta trả cho anh ta 10 vạn tiền lương đó.” “Trán… Chị giỏi thật.” Trong phòng ăn, một bàn đầy những món ăn phong phú được dọn lên.
Đầu bếp cũng là một anh chàng có vóc dáng khỏe khoắn đẹp trai, hai tay trần xào rau, cơ bắp nổi lên những đường nét hoàn mỹ, trong biệt thự này đâu đâu cũng tràn ngập hormone giống đực.
Trần Căn Sinh nói với anh đầu bếp tay trần: “Làm cho tôi một phần đầu thỏ tê cay cay.” “Vâng thiếu gia.” Trần lão đại gắp cho Trần Căn Sinh một miếng thịt: “Anh ta có thể nấu món Tây, cũng biết làm món cay Tứ Xuyên, sau này ăn ở trường không quen thì về đây ăn.” Trần Căn Sinh hỏi: “Trường mà chị sắp xếp cho em là trường nào vậy?” “Đại học Kinh Đô, tài chính, quản lý công thương, đó đều là yêu cầu của mẹ.” “Ừ.” Trần lão đại lại cười khổ nói: “Nhưng ba lại gọi điện thoại cảnh cáo chị, không được cho em tiền, cho em xe, cho em nhà, chỉ được cho em ăn thôi.” Trần Căn Sinh rất bình tĩnh nói: “Ở Thượng Hải, em cũng đã trải nghiệm rồi, bây giờ năng lực kiếm tiền của em cũng rất mạnh.” “Còn nữa, không được làm ăn.” “Vậy thì đi làm công.” Trong túi Trần Căn Sinh còn có hai vạn đô la Mỹ, đủ để hắn duy trì một thời gian.
Trần lão đại nhấp một ngụm rượu vang đỏ, nói: “Chị có thể giúp em, sẽ cố hết sức giúp em, nếu không giúp được thì em tự nghĩ cách đi.” “Yên tâm đi, em trai của chị đâu có dễ gục ngã như vậy.” Ăn xong bữa cơm, Trần Căn Sinh cùng chị gái ngồi ở cạnh hồ bơi, nhìn đám bảo mẫu nam mặc quần đùi bơi lội.
Trần lão đại cầm ly rượu, nhắm mắt lại.
Trần Căn Sinh toát mồ hôi nói: “Đại tỷ, như vậy có ý nghĩa gì sao?” “Ngươi không phải phụ nữ, ngươi sẽ không hiểu được niềm vui thú đó đâu.” Trần lão đại quay đầu nhìn Ảnh muội nhi, hỏi: “Đúng không, yêu muội nhi?” Ảnh muội nhi lại lắc đầu, lãnh đạm nói: “Không có hứng thú.” “Ngươi còn là con nít, chưa trải nghiệm hết đâu.” Sáu anh chàng lực lưỡng đang tranh nhau trong hồ bơi, như thể đang giành giật tình cảm.
Trần lão đại đổi giọng, hỏi: “Nghe nói em bị ám sát? Là Lưu Tứ Đinh thuê người phải không?” Lưu Tứ Đinh, là anh họ của Trần Căn Sinh.
Đại biểu ca Lưu Nhất Giáp, nhị biểu ca Lưu Nhị Ất, tam biểu ca Lưu Tam Bính, tứ biểu ca Lưu Tứ Đinh.
Ba người anh họ trước đều bị nuôi thành phế vật, chỉ còn tứ biểu ca là có chút tiền đồ.
Trần Căn Sinh nói: “Đúng, nhưng chuyện này, ông nội em sẽ truy cứu, chúng ta không cần quan tâm.” Trần lão đại lạnh lùng nói: “Không phải oan gia thì không gặp gỡ, Lưu Tứ Đinh đang ở Kinh Đô, xem ra ta phải cho hắn biết thế nào là lễ độ rồi.” Trần Căn Sinh hỏi: “Chị muốn cho hắn biết cái gì?” “Màu đỏ.” Trần Căn Sinh vội nói: “Ông già em chắc chắn sẽ nổi trận lôi đình đó.” “Yên tâm, đại tỷ đây không dùng thế lực gia tộc, sẽ không ai biết đâu.” …… Trần Căn Sinh đeo ba lô, tay xách một túi xuống xe taxi.
Trước mắt hắn chính là cổng trường đại học Kinh Đô.
Một phụ nữ trung niên có phong thái quyến rũ vội vàng nghênh đón, khúm núm nói: “Tiểu gia, để tôi giúp ngài xách.” Trần Căn Sinh nhìn cô ta một lượt từ trên xuống dưới, hỏi: “Cô là ai?” “Tôi tên Trần Chi Hoa, là giáo viên của đại học Kinh Đô.” “Ồ, chào cô, chào cô, vẫn là để tôi tự xách, cô dẫn đường cho tôi là được.” Trần Chi Hoa vừa đi vừa giới thiệu: “Tiểu gia nếu không quen ở chung với các bạn khác, tôi có thể sắp xếp cho ngài ở ký túc xá đơn.” “Không có gì đâu, cô đừng đặc biệt chiếu cố tôi, tôi chỉ là sinh viên bình thường thôi.” Trần Chi Hoa sắp xếp chỗ ở ký túc xá cho Trần Căn Sinh.
Ký túc xá tổng cộng có bốn sinh viên, Trần Căn Sinh được sắp xếp ngủ giường dưới.
“Chào mọi người, tôi tên Trần Căn Sinh, đến từ Xuyên Thục.” “Đồng hương à, tôi cũng là người Xuyên Thục, tôi tên Hoàng Hải.” Một cậu thanh niên đen gầy nhiệt tình nhận hành lý của Trần Căn Sinh: “Cậu ở giường dưới của tôi nhé.” “Cảm ơn nhé.” Ba người bạn cùng phòng còn lại cũng chỉ chào hỏi Trần Căn Sinh qua loa.
Sắp xếp xong xuôi, Trần Căn Sinh xuống lầu ký túc xá.
Trần Chi Hoa đã chờ sẵn ở dưới lầu.
“Tiểu gia, đã xong xuôi rồi à? Tối nay tôi sẽ làm tiệc chiêu đãi ngài.” “Không cần đâu, cô dẫn tôi đi dạo trong trường đi, tôi muốn làm quen chút.” “Được.” Dưới sự dẫn đường của Trần Chi Hoa, Trần Căn Sinh được tận mắt chứng kiến vẻ quyến rũ của đại học.
Các sinh viên trên đường nhìn thấy Trần Chi Hoa cùng một sinh viên năm nhất cười nói vui vẻ, đều cảm thấy kinh ngạc.
“Thật hiếm thấy, mỹ nhân vạn người mê của đại học Kinh Đô vậy mà lại đi nịnh nọt sinh viên năm nhất.” “Có lẽ là thân thích đấy.” “Nhìn vẻ nịnh nọt của cô ta kia kìa, giống thân thích sao?” “Cứ hễ là đàn ông nói chuyện với cô ta, cô ta đều sẽ mặt lạnh tanh, hôm nay vị thánh nữ già này uống nhầm thuốc rồi sao?” “Tôi thấy tò mò về cái cậu sinh viên năm nhất đó, ngược lại muốn xem xem, hắn có cái gì mị lực mà khiến thánh nữ già đây xuống nước.” “Nghe nói mấy ngày trước có người tặng cô ta một căn nhà nhỏ, cô ta đều không thèm, còn ném hoa hồng vào mặt người kia.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận