Lão Sư, Ta Thật Sự Không Phải Học Sinh Nghèo!

Chương 121: Ta không có xe sang

Chương 121: Ta không có xe sang
Vòng thứ nhất khoe của, Tử Kim Học Hiệu chiến thắng. Các bạn học đối với Trần Căn Sinh lại có một nhận thức mới. Các bạn học cũng không biết Trần Căn Sinh vậy mà có thể mời được tổng giám đốc Trần Thị Tập Đoàn đến giơ bảng cho hắn.
Cao Sóc thấp giọng hỏi: “Ngươi đã làm thế nào vậy?”
“Bí mật.”
Lâm thiếu Cường đứng lên nói: “So tài bóng bàn dám không?”
“Có gì mà không dám, đến đây.”
Mọi người đi đến trước bàn bóng bàn. Nhưng mà Trần Căn Sinh chưa từng chơi qua, cũng chỉ là xem trên TV người ta chơi như thế nào thôi.
Trần Căn Sinh cầm bóng đập, một mặt mộng B.
Lâm thiếu Cường đột nhiên phát bóng.
Trần Căn Sinh vô ý thức đưa tay ra đón, đánh tới.
Trực tiếp đánh trúng ngực Lâm thiếu Cường.
“A!! Đau chết ta rồi!” Lâm thiếu Cường ôm ngực ngồi xổm xuống.
“Uy, con mẹ nó ngươi kiếm chuyện phải không?”
“Có phải muốn đánh nhau hay không?”
“Mẹ nó, Bác Lang chúng ta không sợ các ngươi Tử Kim.”
Những “lũ sói con” này từng tên nhe răng muốn xé.
Bạch Nga giải thích cho Trần Căn Sinh: “Ngươi đánh bóng phải làm sao cho bóng chạm mặt bàn bên kia, hiểu chưa?”
Trần Căn Sinh cười nhạo nói: “Mới lần đầu đánh mà, chơi hai ván là quen ngay thôi.”
Lâm thiếu Cường lúc này cũng đã đứng lên. May mà Trần Căn Sinh vừa rồi đánh rất nhẹ. Lâm thiếu Cường âm hiểm trừng mắt Trần Căn Sinh: “Con mẹ nó ngươi chọc vào ta, ngươi chết chắc.”
Lâm thiếu Cường lần nữa phát bóng. Lần này Trần Căn Sinh nhẹ nhàng đón được bóng, đánh qua.
Bành.
Lâm thiếu Cường đột nhiên phát lực.
Thắng được một điểm.
Trần Căn Sinh liên tục thua hai lần, liền học được cách đánh bóng bàn. Hắn dựa vào thân pháp nhanh nhẹn, phản ứng nhanh chóng, đánh cho Lâm thiếu Cường trở tay không kịp. Cuối cùng Trần Căn Sinh càng đánh càng thành thạo, Lâm thiếu Cường căn bản ngay cả bóng cũng không đỡ được.
Lâm thiếu Cường tức giận ném bóng xuống đất. Học sinh Tử Kim Học Hiệu lập tức một mảnh huýt sáo chế nhạo.
“Chỉ có vậy thôi à? Không chơi được hả?”
“Biết là Tử Kim Học Hiệu của chúng ta lợi hại chưa?”
“Không phải ngươi rất ghê gớm sao?”
Bị học sinh Tử Kim Học Hiệu châm chọc một trận, học sinh Bác Lang Học Hiệu nắm chặt nắm đấm, hận không thể xông lên hành hung.
Lâm thiếu Cường phẫn nộ quát: “Tất cả im miệng cho ta, đây chỉ là vừa khởi động thôi.”
Lúc này, thầy Vương Thương Hải và thầy Lưu cầm hai đề thi quay lại.
“Được rồi, các em có thể bắt đầu làm bài thi rồi!”
Trần Căn Sinh và Lâm thiếu Cường mỗi người một tờ đề thi, tách ra làm bài. Một bên các nữ sinh xoa vai, bóp chân cho Trần Căn Sinh, còn đút đồ ăn vặt, hầu hạ vô cùng chu đáo.
Trần Căn Sinh dùng tốc độ nhanh nhất hoàn thành bài thi. Lâm thiếu Cường khinh thường cười: “Tốc độ nhanh không có nghĩa là chiến thắng, xem ai điểm cao hơn.”
Không đầy một lát, Lâm thiếu Cường cũng đã nộp bài. Hai vị thầy giáo bắt đầu chấm bài thi. Các học sinh đều hồi hộp chờ đợi.
Cuối cùng, Trần Căn Sinh thắng ba điểm! Toàn thể học sinh Tử Kim Học Hiệu nhảy cẫng hoan hô.
Lâm thiếu Cường phát điên xé tóc: “Chắc chắn không đúng! Để ta xem thử.”
“Xì…… Không chơi được đúng không?”
“Đến điểm của thầy cũng dám nghi ngờ.”
“Nhận thua đi, các ngươi Bác Lang không so được với Tử Kim của chúng ta đâu.”
Lâm thiếu Cường xác nhận không sai, ảo não đập tay xuống bàn một cái. Hắn từ trước đến nay đều yêu cầu nghiêm khắc với bản thân, không cho phép mình thua, nhưng hôm nay hắn đã thua liên tiếp ba lần. Khoe của, bóng bàn, kiểm tra.
Trần Căn Sinh cười đắc ý hỏi: “Còn muốn so nữa không? Lão tử muốn đánh tan lòng tự trọng của ngươi.”
Lâm thiếu Cường phẫn nộ quát: “Đương nhiên là muốn so, so ai có xe sang nhiều hơn.”
Lâm thiếu Cường gọi một cuộc điện thoại. Hẹn khoảng nửa tiếng sau, hai mươi chiếc xe sang lái vào Tử Kim Học Hiệu. Tổng giá trị hơn ba trăm triệu. Rolls-Royce, Maybach, Aston Martin đều là những chiếc xe sang đỉnh cấp.
Lâm thiếu Cường ngạo nghễ nói: “Hai mươi chiếc, nhìn thấy chiếc Ferrari kia chưa? Phải có được Ferrari Enzo mới có tư cách mua chiếc Ferrari này.”
Gia tộc Lâm thiếu Cường ở thành phố Thượng Hải là một gia tộc có tiếng lâu đời. Từ khi ca ca hắn là chiến thần bị sát thủ hàng đầu giết chết, hắn liền trở thành người thừa kế duy nhất của gia tộc.
Lâm thiếu Cường nói: “Trần Căn Sinh, ngươi không phải nói ngươi có quan hệ với Trần Thị Tập Đoàn sao? Để chúng ta xem xe sang của ngươi nào.”
“Thiếu gia thế nhưng là người có nhiều xe sang nhất toàn thành phố Thượng Hải, chắc chắn hắn không có nhiều như vậy.”
“Trần Căn Sinh, ngươi vẫn nên nhận thua đi.”
“Nói trắng ra ngươi chỉ có quan hệ với Trần Thị Tập Đoàn mà thôi, chứ không phải người thừa kế.”
“Đúng đó, đã sớm nói, học sinh Tử Kim Học Hiệu đều không có tiền bằng học sinh Bác Lang Học Hiệu.”
Một đám học sinh Tử Kim Học Hiệu tức giận bất bình.
Cao Sóc thấp giọng hỏi: “Căn Sinh, ngươi có thể mượn được nhiều xe như vậy sao?”
“Mượn? Vì sao phải đi mượn.” Trần Căn Sinh lấy điện thoại ra gửi một tin nhắn.
Lâm thiếu Cường khinh thường cười nói: “Được thôi, để ngươi đi mượn. Ngươi mượn được sao?”
“Mấy thứ này mà còn cần mượn, vậy ta cũng không phải Lão tử rồi.” Trần Căn Sinh hậm hực nói: “Ta quả thực không có nhiều xe sang như vậy.”
“Nghe thấy chưa? Tên này thừa nhận mình không có nhiều xe sang.”
“Cái này đã nhận thua?”
“Ha ha ha, ngươi cũng chỉ có vậy thôi.”
Trần Căn Sinh nói: “Ta chỉ nói là ta không có nhiều xe sang như vậy, Lão tử khi nào nói nhận thua?”
Ù ù…… Hai mươi chiếc máy bay trực thăng tư nhân sang trọng bay về phía Tử Kim Học Hiệu. Đáp xuống thao trường, trên mái nhà, trên đường.
Trần Căn Sinh hỏi: “Xe sang ta không có nhiều như vậy, ngươi xem cái này có được không?”
Tất cả thầy trò đều đã kinh hãi á khẩu không trả lời được.
Trần Căn Sinh vỗ vai Lâm thiếu Cường: “Xe của ngươi vướng bận quá, bảo tài xế chuyển một chút, đừng chậm trễ máy bay trực thăng của ta hạ cánh, đụng phải ngươi không bồi thường nổi đâu.”
Lâm thiếu Cường nắm chặt nắm đấm, giận không kiềm được: “Ngươi chắc chắn là thuê! Một người làm sao có thể có nhiều máy bay trực thăng xa hoa như vậy chứ?”
“Toàn bộ đều là của ta, không tin thì có thể đánh cược.”
Lâm thiếu Cường nói: “Được, đánh cược, nếu ngươi có thể chứng minh những chiếc máy bay trực thăng này là của ngươi, ta cho ngươi hai trăm vạn.”
“Khi ta ăn xin hả? Mới hai trăm vạn, ít nhất cũng phải cho ta chiếc Rolls-Royce kia của ngươi.”
Lâm thiếu Cường cho rằng những máy bay trực thăng này không phải của Trần Căn Sinh, lập tức đồng ý.
Trần Căn Sinh gọi điện thoại: “Đem giấy biên nhận mua máy bay trực thăng và các văn kiện mang đến đây.”
Không đầy một lát, hai người thanh niên mặc âu phục giày da ôm một đống văn kiện đi tới Lễ Nghi lâu.
“Tự mình xem đi, có phải tên của ta không?”
Lâm thiếu Cường mở ra xem, đúng là tên Trần Căn Sinh, mà tất cả hợp đồng đều mang tên Trần Căn Sinh.
“Cái này…… rốt cuộc ngươi là lai lịch gì vậy?”
“Ngươi đừng quản ta là lai lịch gì, bây giờ đưa chìa khóa xe Rolls-Royce cho ta.”
Lâm thiếu Cường không muốn đưa, hắn định chơi xấu: “Vừa rồi chỉ là nói đùa thôi, ngươi còn làm thật à.”
Lời này lập tức gây nên sự bất mãn của tất cả học sinh Tử Kim Học Hiệu.
“Lâm thiếu Cường ngươi cũng có lúc chơi xấu à?”
“Không chơi nổi thì đừng chơi nữa.”
“Tên này đúng là điển hình của kẻ thua không chịu nổi.”
“Không phải ngươi tự xưng là phú nhị đại mạnh nhất toàn Thượng Hải sao? Hiện tại thì sao? ỉu xìu rồi hả?”
Lâm thiếu Cường chịu đựng các học sinh Tử Kim dùng ngòi bút làm vũ khí, nhất quyết không chịu giao ra chiếc Rolls-Royce của hắn.
Trần Căn Sinh vỗ vai hắn: “Đồ rùa Nhi tử sau này đừng có mà ra vẻ trước mặt ta nữa, hai chiếc Rolls-Royce của ngươi, Lão tử còn không thèm để ý đâu, bây giờ nhận thua cho Lão tử, Lão tử sẽ bỏ qua cho ngươi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận