Lão Sư, Ta Thật Sự Không Phải Học Sinh Nghèo!

Chương 9: Chủ tịch là cháu của ta

Chương 9: Chủ tịch là cháu của ta.
Ngày thứ hai là thứ bảy, không có tiết học.
Trần Căn Sinh buổi sáng năm giờ liền rời giường, trước tiên ở ban công làm một nghìn cái chống đẩy. Sau đó xuống lầu, ra thao trường chạy nhanh năm cây số.
Các học sinh ở lầu ký túc xá nhìn thấy Trần Căn Sinh giống như con chó hoang bị sổ lồng, chạy như điên trên thao trường.
“Chạy kiểu này chắc không được bao lâu đâu, ba mươi giây nữa là hắn mệt thở hồng hộc thôi.”
“Ngươi mới rời giường không biết thôi, tên này đã chạy được bốn vòng rồi, vẫn tốc độ đó, chẳng chậm lại chút nào.”
“Quỷ tha ma bắt, làm sao có thể? Thể chất của hắn mạnh vậy sao?”
“Đừng không tin, thật sự là chạy bốn vòng rồi đấy.”
Dưới sự chú ý của các học sinh, Trần Căn Sinh chạy xong năm cây số, chỉ hơi thở dốc một chút.
Trần Căn Sinh ngồi xuống đất, nghỉ ngơi mười phút. Đây là việc mỗi ngày hắn phải làm.
Về lại ký túc xá, hắn tắm rửa rồi đến nhà ăn ăn điểm tâm.
Mười cái bánh bao, năm cái bánh tiêu, hai bát cháo. Các bạn học xung quanh đều tròn mắt kinh ngạc.
Đúng lúc đại mỹ nữ toàn trường, Tình Nhã tỷ, vừa từ nhà hàng Tây ăn sáng xong đi ngang qua, nhìn thấy cảnh tượng này. Các học sinh lập tức nhốn nháo lên.
“Mau nhìn, là Tình Nhã!”
“Đẹp quá, đẹp đến mức không gì sánh nổi.”
“Không ngờ thứ bảy vẫn có thể thấy Tình Nhã tỷ.”
Trong mắt các bạn nam đều tỏa ra ánh sáng. Tình Nhã cho người ta cảm giác lạnh lùng, xa cách, khiến nhiều nữ sinh trở nên mờ nhạt trước mặt nàng.
Trần Căn Sinh chỉ cúi đầu ăn bánh bao, như hổ đói tranh mồi. Các bạn học khác đều đang chú ý Tình Nhã, chẳng ai có thể cự tuyệt được một cô gái xinh đẹp như Tình Nhã.
Chỉ có Trần Căn Sinh trong mắt chỉ có bánh bao và bánh quẩy.
Tình Nhã liếc nhìn Trần Căn Sinh đang cúi đầu ăn, có chút bất ngờ.
“Gia súc.”
Tình Nhã lạnh lùng nói một câu rồi quay đi.
“Trần Căn Sinh, mày nghe thấy chưa? Tình Nhã nói mày là gia súc đấy.”
“Ngươi ngược lại là có chút tự biết mình, biết mình không xứng với Tình Nhã nên chẳng dám nhìn nàng ta.”
Đối mặt với những lời chế giễu của các bạn học, Trần Căn Sinh coi như tiếng chó sủa, chẳng thèm chấp nhặt.
Ăn xong điểm tâm, Trần Căn Sinh về lại ký túc xá, phòng của Hàn Huy ở tầng sáu.
“Ầm”.
Trần Căn Sinh một cước đá văng cửa phòng ký túc xá.
Kéo Hàn Huy còn đang ngủ say trên giường xuống.
Hàn Huy mặt đần ra nhìn Trần Căn Sinh: “Mày bị điên hả? Ai cho phép mày đến phòng tao? Cút ra ngoài!”
“Bốp.”
Trần Căn Sinh một quyền đánh vào mặt hắn.
Răng hàm bay ra ngoài.
Hàn Huy lập tức nổi trận lôi đình, chỉ vào Trần Căn Sinh quát: “Trần Căn Sinh, tao sẽ giết chết mày!”
“Cái thằng khốn kiếp, Cao Sóc chỉ là giúp Lão tử nói một câu, mày liền đánh nó, mày còn là người à?” Trần Căn Sinh tiến đến trước mặt Hàn Huy, đột ngột đấm vào xương sườn hắn.
Trần Căn Sinh nắm tóc Hàn Huy, tức giận nói: “Lão tử chọc gì đến mày? Là mày năm lần bảy lượt tìm ta gây chuyện.”
“Khụ... Khụ... Khụ...”
“Đau, đau chết tao, mày cứ chờ đấy mà bị đuổi học.”
Hai mắt Trần Căn Sinh híp lại, sát khí nổi lên, nắm đấm nổi gân xanh: “Mày đang khiêu chiến ranh giới cuối cùng của Lão tử hả?”
“Dừng tay!” Hiệu trưởng Trần Thụ Kiến vội vã chạy đến nắm lấy tay Trần Căn Sinh, hạ giọng nói: “Đừng làm lớn chuyện, ảnh hưởng không tốt.”
Trần Căn Sinh buông tay ra: “Tốt nhất là đừng để ta nhìn thấy hắn nữa, tốt nhất là đuổi học hắn đi!”
Nói xong, Trần Căn Sinh quay người rời đi.
Trần Thụ Kiến thở phào nhẹ nhõm, cúi đầu nói với Hàn Huy: “Đi bệnh viện chữa trị đi, ngươi bị đuổi học rồi.”
Hàn Huy không cam tâm nắm lấy tay Trần Thụ Kiến: “Dựa vào cái gì? Vì sao không đuổi học hắn? Chẳng lẽ vì hắn là cháu của ông à?”
“Mày biết cái rắm gì, tao đuổi mày đi là đang cứu mày đấy, nó thật sự có thể dùng nắm đấm đánh chết mày đấy.”
Hàn Huy nghiến răng: “Đánh chết tao á? Nó cũng chẳng sống yên đâu.”
Trần Thụ Kiến bĩu môi nói: “Ngươi sai rồi, nó có đánh chết mày thì cũng chẳng làm sao cả.”
Trần Thụ Kiến gọi người thầy của hắn đưa Hàn Huy đến bệnh viện.
Trong ký túc xá.
Trần Căn Sinh lấy từ tủ đồ của mình ra một cái bình đặt lên bàn của Cao Sóc.
Cao Sóc đẩy cái bình ra: “Tao không cần đồ của mày, chắc là mày cảm thấy tao vì mày nói chuyện mà bị đánh nên thấy áy náy đúng không?”
“Đây là sô cô la chị tao gửi tới, chính là loại mày ăn lần trước.”
Cao Sóc khẽ giật mình, có chút động lòng, lần trước Trần Căn Sinh cho hắn mấy viên, thật sự rất ngon, còn để dành cho em gái ăn. Mấy hôm nay em gái cứ đòi ăn tiếp.
Trần Căn Sinh lại nói: “Thằng Hàn Huy đó sẽ không đến gây sự nữa đâu, nó bị đuổi học rồi.”
Cao Sóc kinh ngạc hỏi: “Thật hả? Chắc chứ?”
“Chắc chắn, nó không xứng làm thầy.”
Cao Sóc vẫn còn nghi ngờ nói: “Nhưng mà nhà nó có tiền có thế lắm, sao lại bị đuổi học được?”
“Đừng hỏi nhiều vậy, tóm lại là nó bị đuổi học.” Trần Căn Sinh thu dọn chăn màn, khoác lên chiếc ba lô quân đội xanh: “Tao muốn ra ngoài, mày có cần gì không?”
“Không, tao còn một ít bài tập phải làm.”
Trần Căn Sinh ra khỏi trường, đứng chờ xe buýt ở cổng trường. Các học sinh đều có xe sang đưa đón, còn có mấy học sinh cấp ba lái xe thể thao các loại ra vào trường.
“Ồ, Trần Căn Sinh, đang đợi xe buýt đấy à?”
Trần Căn Sinh không phản ứng, liếc mắt nhìn đi chỗ khác.
“Vậy thì cứ đợi xe buýt đi nhé, tao đi xe Tân Lợi đây.”
Trần Diệp Hào lúc này cũng ngồi trên xe dừng trước mặt Trần Căn Sinh: “Tiểu thái gia đi đâu? Ta chở qua cho.”
“Không cần, cậu bận thì cứ bận đi, không cần quan tâm đến tôi.”
Trần Diệp Hào cười hì hì, thúc giục lái xe rời đi. Rất nhiều học sinh quen biết Trần Căn Sinh đều trêu chọc hắn vài câu.
Đối với Trần Căn Sinh, chỉ cần không khiêu khích ranh giới cuối cùng của hắn thì vài ba lời nhục nhã, hắn vẫn sẽ không ra tay. Huống chi ở nhà cứ dặn hắn phải nhẫn nhịn, đừng gây chuyện thị phi.
Ngồi trên xe buýt, Trần Căn Sinh xuống xe tại một thư viện lớn ở Thượng Hải.
Trong thư viện, hắn tìm một chồng sách về nhân thể và huyệt vị, chăm chú ghi chép. Miệng thì nhỏ giọng lẩm bẩm: “Học gần một năm rồi, vẫn chưa thành thạo, đúng là làm Lão tử đau đầu.”
Đúng lúc này, một chén trà xanh đặt trước mặt Trần Căn Sinh.
Trần Căn Sinh ngẩng đầu lên, thấy một người đàn ông trung niên gầy gò, Âu phục chỉnh tề, lịch sự nho nhã, đeo một cặp kính cận, tóc có chút hoa râm, hơi gật đầu chào hỏi Trần Căn Sinh.
Trần Căn Sinh nghi hoặc hỏi: “Ông là?”
“Tiểu gia, tôi là Trần Chi Hành.”
Trần Chi Hành, chủ tịch giáo dục Chính Quang, đến từ Thục Sơn Truân, là sinh viên của trường đại học danh tiếng nhất Thục Sơn Truân.
“Ồ, Trần Diệp Hào ông già, đúng không?”
Trần Chi Hành ngồi xuống, cười nói: “Vẫn muốn mời ngài đến nhà tôi ăn cơm, Diệp Hào nói ngài bận quá.”
“Ông tìm tôi có việc gì?”
“Tôi chỉ đến hỏi ngài, có cần tôi giúp gì không? Tiền bạc, xe cộ, chỗ ở, chỉ cần ngài mở miệng.”
“Tôi không cần những thứ này, đừng quấy rầy tôi học tập là được.” Trần Căn Sinh đổi giọng, nhỏ tiếng nói: “Còn có việc gì sao, người phụ nữ ngồi bên kia có vẻ đang đợi ông đấy à? Sao trông quen quen vậy? Ông lén phén à? Đừng có nói cho ai biết, chúng ta có quan hệ!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận