Lão Sư, Ta Thật Sự Không Phải Học Sinh Nghèo!

Chương 762: thêm điểm linh dị nguyên tố

Chương 762: Thêm yếu tố linh dị không ai ngờ đến. Hiên Viên Lão Thái bị bệnh. Sốt cao không dứt, đau nhức, trong lòng buồn bực. Không thể không đưa Hiên Viên Lão Thái đến trung tâm chữa bệnh Ba Thục Truân, vì bệnh thuộc về tâm bệnh, chữa trị cũng không nhất định khỏi hẳn, chỉ có thể ở lại viện quan sát. Chuyện này có thể nói là chọc giận Hiên Viên Thắng Nguyệt. Tại biệt thự của các thành viên Nữ Thần Điện, Hiên Viên Thắng Nguyệt sắc mặt bình tĩnh, ánh mắt phảng phất có thể giết người: "Vẫn chưa tìm được cường giả sao?"
"Thắng Nguyệt Tả, những cường giả kia đều sợ rồi, không dám hợp tác với chúng ta nữa."
Trần Căn Sinh nhìn về phía tiểu xà: "Ngươi không phải quen biết kỳ nhân dị sĩ sao? Giết người trong vô hình, để bọn hắn tính cả cái Từ Phượng Phượng kia cùng nhau giết luôn."
Tiểu xà khó xử nói: "Ta cũng đã nói với bọn họ rồi, bọn họ không dám đắc tội người sẽ lên hàng cửu lưu công pháp cường giả đâu."
Hiên Viên Thắng Nguyệt tức giận nói: "Chẳng lẽ không còn biện pháp nào khác sao?"
"Tìm hạt tử vương đi?"
Hiên Viên Thắng Nguyệt cau mày: "Tên này nghe quen quá."
"Chính là trong đại chiến toàn cầu của những cường giả không tuân theo quy tắc đó, hạt tử vương đó, cả người hắn như một con sâu độc lớn."
"Hắn không chết à?"
"Không chết, chỉ là bị thương rất nặng thôi."
"Có thể tìm được hắn không?"
"Ta đã để cho mấy tỷ muội ở Đông Trung nghe ngóng tin tức của hắn rồi, tin tưởng rất nhanh sẽ có tin thôi."
Những người này là một dạng tồn tại khác, bọn hắn không luyện tập thập bát lưu, mà tự mình tìm tòi đưa ra độc môn tuyệt kỹ, hoặc là kế thừa tuyệt kỹ của người thân quen rồi tự sáng tạo ra. Thường thì tự mình tìm tòi ra được độc môn tuyệt kỹ càng thêm tàn nhẫn. Mà bên Ảnh Muội Nhi, lúc này Ảnh Muội Nhi đang giám sát công trình thì thấy Từ Phượng Phượng tìm đến.
"Ảnh, nếu biệt thự lớn nhà ngươi xây xong, có thể cho ta dọn vào ở cùng không?"
"Ta khuyên ngươi nên rời khỏi Ba Thục Truân đi, hôm qua ngươi làm Hiên Viên Lão Thái tức giận như vậy, Hiên Viên Thắng Nguyệt chắc chắn sẽ không bỏ qua cho ngươi đâu."
Từ Phượng Phượng xem thường, thậm chí còn có chút buồn cười: "Ngươi cảm thấy ta sẽ sợ một tiểu nha đầu sao?"
"Lòng của nàng còn ác độc hơn Hiên Viên Lão Thái, mà lại ta đang giúp ngươi giết Hiên Viên Lão Thái đó."
"Không cần ngươi giúp, ta tự có diệu kế."
Từ Phượng Phượng lăn lộn những năm này cũng không phải là phí công, tại ngục giam đáy biển quen biết không ít cường giả. Đồng thời cũng thu nạp vài đệ tử thâm niên, trước giờ vẫn luôn không dùng tới. Nàng đợi một ngày này đã quá lâu rồi. Lúc đó Hiên Viên Lão Thái còn có chút thực lực, Từ Phượng Phượng không dám động đến bà ta. Hiện giờ nàng đã tìm được người hỗ trợ tốt nhất là Ảnh Muội Nhi. Việc hợp tác cùng Ảnh Muội Nhi mới khiến cho Từ Phượng Phượng có thêm đảm lượng.
"Ảnh, chúng ta có cùng một mục tiêu chung, đó chính là ổn định tại Ba Thục Truân."
Ảnh Muội Nhi lạnh nhạt nói: "Ta muốn ổn định, ai cũng không dao động được, bao gồm cả Hiên Viên Thắng Nguyệt."
Từ Phượng Phượng cười nói: "Thực lực của ngươi thì không còn gì nghi ngờ, nhưng còn hai đứa nhỏ của ngươi thì sao? Đôi khi chiêu thức lôi kéo nhân tâm cũng không phải là tất cả, biện pháp hiệu quả nhất vẫn là nắm đấm thôi."
Ảnh Muội Nhi nhìn xung quanh: "Đừng nói chuyện ở đây, tai vách mạch rừng, nhất cử nhất động hôm nay của chúng ta đều sẽ bị Hiên Viên Thắng Nguyệt biết."
Từ Phượng Phượng sớm đã biết rồi. Nàng cố tình gặp mặt Ảnh Muội Nhi vào thời điểm này là vì muốn kéo Ảnh Muội Nhi xuống nước. Để Hiên Viên Thắng Nguyệt, Hiên Viên Lão Thái biết rằng nàng và Ảnh Muội Nhi đang qua lại thân thiết. Như vậy, Hiên Viên Thắng Nguyệt sẽ coi Ảnh Muội Nhi là đồng bọn của Từ Phượng Phượng. Thời gian này Ảnh Muội Nhi luôn rất an tĩnh, cũng không đi tìm Hiên Viên Thắng Nguyệt gây phiền phức. Hiên Viên Thắng Nguyệt và Ảnh Muội Nhi đều có ăn ý với nhau, đều lựa chọn đợi đến sau khi sinh con xong rồi tính sổ. Thế nhưng mà Từ Phượng Phượng sốt ruột a.
Quả nhiên, Hiên Viên Thắng Nguyệt rất nhanh đã biết việc Ảnh Muội Nhi và Từ Phượng Phượng đi lại gần nhau.
"Vốn cho rằng Ảnh Muội Nhi gần đây sẽ ngừng chiến với ta, xem ra là nhịn không được nữa rồi."
"Thắng Nguyệt Tả, không thể đánh nhau với Ảnh Muội Nhi được, ngươi đang mang thai đó, thế nào cũng phải đợi sinh con ra rồi đánh."
"Đúng vậy, đứa con đầu của ngươi đã bị sẩy, tuyệt đối không được để đứa thứ hai bị sẩy nữa."
Các thành viên Nữ Thần Điện hiện tại quan tâm nhất là đứa bé trong bụng Hiên Viên Thắng Nguyệt. Hiên Viên Thắng Nguyệt xoa bụng, U U thở dài: "Con gái à, mẹ con vì muốn cho con được sinh ra an toàn mà phải nhẫn nhịn chịu nhiều ấm ức, đợi con lớn lên nhất định không được thua kém ai."
Lúc này, hai chiếc xe màu đen Ai Nhĩ pháp dừng lại trước biệt thự. Bốn người mang khẩu trang bị đưa vào bên trong. Tiểu xà giới thiệu: "Thắng Nguyệt Tả, bốn người này là những kỳ nhân dị sĩ mà ta đã nói."
Hiên Viên Thắng Nguyệt bảo bọn họ tháo khẩu trang xuống: "Nói xem các ngươi đều giết người bằng cách nào?"
Một người phụ nữ ngoài 60 tuổi, sắc mặt bệnh hoạn, yếu ớt nói: "Con nít con mắt yếu, thân thể yếu, hễ dính chút đồ không sạch sẽ sẽ bị phát sốt, khóc lóc không ngừng."
"Đồ không sạch sẽ? Quỷ hồn?"
"Không sai, quỷ hồn không thể giết người, nhưng có thể tạo ra ác bệnh."
Hiên Viên Thắng Nguyệt lại hỏi: "Mắc loại ác bệnh này bao lâu thì chết?"
"Cái này khó nói, tùy thuộc vào mệnh của đứa trẻ kia có cứng không thôi."
"Vậy thì bắt đầu đi."
Bà lão lắc đầu: "Ở đây không tiện, hơn nữa còn có khả năng bị lộ, hãy lên trên núi phía sau đi, ta cần ngày sinh tháng đẻ của đứa bé cùng với tóc và quần áo."
Hiên Viên Thắng Nguyệt lại gặp khó khăn: "Chuyện này hơi khó."
Bà lão nói: "Nếu không lấy được những thứ này thì ta cũng không làm được gì."
Không ai dám đi trộm những thứ đó, Ảnh Muội Nhi vô cùng cảnh giác, chỉ cần có một chút động tĩnh thôi là cô ta sẽ tỉnh giấc ngay. Hiên Viên Thắng Nguyệt càng nghĩ lại càng thấy khó, liền nói: "Mọi người cứ tạm thời ở khách sạn đi, ta sẽ nghĩ cách."
Đến tối. Cả nhà vào lão trạch ăn cơm. Trần Lão Quái nhấp một ngụm rượu tự ủ, trong lòng đầy lo lắng. Tình nhân cũ muốn bức thoái vị. Vợ cả tức giận đến vẫn còn nằm trên giường. Hắn sắp chết đến nơi rồi, không ngờ còn gặp phải chuyện như vậy. Trần Thổ Hùng thấy vậy liền hỏi: "Cha, đừng uống nhiều như vậy, chú ý thân thể."
"Haizz, ta bây giờ chỉ muốn mau chóng chết đi, cho xong mọi chuyện."
Trần Lão Quái giờ chẳng còn gì quyến luyến nữa, thấy chắt trai, cháu trai lại điều hành gia tộc tốt như vậy, hoàn toàn có thể yên tâm gặp tổ tiên. Trần Thổ Hùng tức giận quát mắng Trần Căn Sinh: "Con nhỏ kia còn chưa đi sao?"
Trần Căn Sinh nói: "Ngày mai con sẽ đuổi cô ta rời khỏi Ba Thục Truân."
Trần Căn Sinh cũng quyết định rồi, nếu không bà nội bệnh không thể khỏi được.
Hiên Viên Thắng Nguyệt vẫn muốn tìm cách lấy được tóc của Tiểu Lang. Cô không thể biểu hiện quá lộ liễu được. Hiên Viên Thắng Nguyệt nảy ra một kế, đứng lên nói mình đã ăn no rồi. Vừa đi đến chỗ ngồi của Tiểu Lang, Hiên Viên Thắng Nguyệt liền giả vờ đau bụng.
"Ôi, ái da....Đau quá."
Hiên Viên Thắng Nguyệt đưa tay vịn vào ghế, từ từ ngồi xuống đất. Trong tích tắc tay nâng lên hạ xuống, cô liền giật lấy vài sợi tóc của Tiểu Lang, nắm chặt trong tay. Lúc này mọi người đều lo lắng cho cái bụng của Hiên Viên Thắng Nguyệt, chẳng ai để ý tới cảnh này. Trần Căn Sinh đỡ Hiên Viên Thắng Nguyệt dậy: "Thắng Nguyệt, ráng chút đi, anh đưa em đến bệnh viện."
Trần Căn Sinh ôm Hiên Viên Thắng Nguyệt chạy vội đến bệnh viện. Hiên Viên Thắng Nguyệt ôm cổ Trần Căn Sinh, một mặt hạnh phúc và đắc ý.
Bạn cần đăng nhập để bình luận