Lão Sư, Ta Thật Sự Không Phải Học Sinh Nghèo!

Chương 1076 huynh muội trở mặt thành thù

Chương 1076 huynh muội trở mặt thành thù Tại dãy núi Nha Cáp Lạp một chỗ.
Trần Thụ Lang dẫn đầu 10 vạn đội quân đi săn ở nơi này vây bắt mãnh thú.
“Xây dựng cơ sở tạm thời! 10 phút sau xuất phát.” “Rõ!” Trần Thụ Sâm nhìn thấy dáng vẻ uy phong lẫm liệt của Trần Thụ Lang, rất là hâm mộ.
“Đại ca, thật hâm mộ ngươi có thể lãnh binh đánh trận.” “Ta đây đâu phải lãnh binh đánh trận, chỉ là để cung ứng đồ ăn cho mọi người thôi.” Trần Thụ Sâm hỏi: “Đại ca, lần này có mục tiêu sao?” Trần Thụ Lang cười hỏi: “Ngươi nói thử xem đi, đừng thấy ngươi không ra khỏi cửa, hiểu biết về địa hình còn hơn cả ta đấy.” “Đại ca đừng trêu ta, ta chỉ là đọc sách thôi, đọc vạn quyển sách không bằng đi vạn dặm đường mà.” Trần Thụ Lang vỗ vai Trần Thụ Sâm: “Đừng có ở đây lải nhải, mau nói đi.” Trần Thụ Sâm hỏi ngược lại: “Vậy ta hỏi đại ca, lần này đi săn, vì sao huynh lại chọn dãy núi Nha Cáp Lạp này?” “Rừng rậm đen bên kia có Ngũ cô cha dẫn đội đóng quân, chủ yếu là vì nơi đó khoáng thạch cũng rất nhiều, những dị nhân kia của bọn hắn tùy tiện một quyền là có thể đánh nát núi, lấy quặng thì càng dễ như trở bàn tay, huống chi ta nghe một tên lính nói trong dãy Nha Cáp Lạp có một loài sinh vật móng vàng, thịt vô cùng tươi ngon, mà lại còn rất nhiều.” Trần Thụ Sâm gật đầu nói: “Ừm, không sai, hươu móng vàng là loài đặc hữu của Nha Cáp Lạp Sơn Mạch, vì chỉ có Nha Cáp Lạp Sơn Mạch mới có loại cỏ chúng thích ăn, cỏ thủy ngọc, chỉ cần có nơi nào diện tích lớn cỏ thủy ngọc thì sẽ có hươu móng vàng, đại ca, móng của hươu móng vàng là dược liệu, nên giữ lại cho rễ lâm cô.” “Còn gì nữa không?” “Còn nữa, còn có một loại sơn ngưu, bê con đã nặng ba trăm cân, sơn ngưu trưởng thành thì nặng một tấn, nhưng ở Nha Cáp Lạp Sơn Mạch cũng có mãnh thú vô cùng nguy hiểm, Sa Long.” Trần Thụ Lang hứng thú: “Sa Long? Là cái gì?” “Theo chúng ta nói thì là khủng long, động vật lưỡng cư, có thể bơi trong nước, cũng có thể đi trên cạn, sức chiến đấu rất mạnh.” “Thịt ăn ngon không?” Trần Thụ Sâm lắc đầu nói: “Chưa từng ăn.” Ngay lúc nói chuyện, Trần Thụ Miêu dẫn đoàn người cũng chạy đến dãy núi Nha Cáp Lạp.
Trần Thụ Lang cau mày nói: “Ngươi đến đây làm gì?” “Đương nhiên là bắt dã thú, vườn thuần thú của chúng ta bây giờ thiếu nhất là mãnh thú có sức chiến đấu mạnh, chúng ta đến bắt Sa Long.” “Cha không phải không cho ngươi dẫn đội sao?” “Cắt, ngươi dẫn đội được thì tại sao ta không được? Lo liệu tốt chuyện của ngươi là được.” Trần Thụ Miêu liếc qua Trần Thụ Sâm: “Ngươi đúng là gan lớn, mang theo cái phế vật làm gì? Vướng bận.” Trần Thụ Lang trách mắng: “Có ai nói như thế không? Xin lỗi!” “Ta là tỷ hắn, ta dựa vào cái gì phải xin lỗi, thật là.” Nói xong, Trần Thụ Miêu dẫn đội ngũ của mình tiến vào dãy núi Nha Cáp Lạp.
Lần này Trần Thụ Miêu cũng mang đến không ít người, hơn năm vạn quân, trong đó có cả bốn tên cường giả hạ cửu lưu.
Mà Trần Thụ Miêu còn có cả bắt thú khí, đây là một ít bắt thú khí do người cấp C chế tạo, Trần Thụ Miêu sau này cải tạo thành bắt thú khí cỡ lớn, chuyên dùng để bắt mãnh thú.
Năm vạn người này không ít người đều là cao thủ bắt thú, giỏi đặt bẫy.
Trần Thụ Sâm thấy Trần Thụ Miêu đi xa, bèn nói: “Đại ca, Sa Long rất khó bắt sống, nếu muốn giết chết thì lại rất dễ, nhất là Sa Long mẹ, tính cách cực kỳ tàn bạo, hơn nữa trong dãy Nha Cáp Lạp còn có một loài mãnh thú giỏi ẩn nấp, dạ lang!” Trần Thụ Lang nói: “Cô nàng này là không bao giờ nghe lời, cứ thích tranh cường háo thắng.” Lập tức, Trần Thụ Lang hạ lệnh cho 10 vạn đại quân xuất phát lên núi.
Mười vạn người này thì do 10 danh cường giả cửu lưu dẫn đầu, còn Trần Thụ Lang là tổng đội trưởng.
Trước hết mọi người tiến vào núi.
Trần Thụ Sâm cũng định đi bộ theo vào.
Trần Thụ Lang nói: “Ngươi ngồi yên trên xe bay đi, ngươi chẳng có chút công sức nào, lát nữa đánh nhau, ta có thể sẽ không để ý tới ngươi.” Thực lực của Trần Thụ Lang hiện giờ cũng chỉ tương đương với cấp Chiến Thần, không cao lắm.
Tiến vào sâu bên trong dãy Nha Cáp Lạp.
Trên đường đi cũng không thấy mãnh thú to lớn.
Trần Thụ Lang hô: “Đội 1, phái vài người cưỡi núi thứu lên không xem xét.” “Rõ!” Lúc này, một đội trưởng dùng bộ đàm cổ tay liên lạc với Trần Thụ Lang.
“Đội trưởng, phía trước khoảng 1000 mét có rất nhiều hươu móng vàng.” “Tốt, theo dõi bọn chúng.” “Đội trưởng, tôi thấy muội muội của ngài, các nàng đang bao vây một con Sa Long to lớn.” Trần Thụ Lang vội vàng: “Ở hướng nào?” “Bên trái.” Trần Thụ Lang nói: “Đội 2, đội 3 theo ta qua đó, những người còn lại bắt giết hươu móng vàng.” Trần Thụ Lang dẫn 20.000 quân lính đi tìm Trần Thụ Miêu.
Khi bọn hắn chạy đến nơi, Trần Thụ Miêu vẫn còn đang vây bắt, nhưng chẳng có tiến triển gì.
“Ngọa tào, cái tên khổng lồ này, đáng sợ quá đi.” Con Sa Long này mọc ra răng cá mập, cao chừng 5 mét, thân nặng hai tấn, thỉnh thoảng phát ra tiếng gầm thét.
Dù nó đã trúng rất nhiều thuốc mê, cũng chẳng sao cả.
Ngao ô.
Sa Long cắn xé một người cấp B, há mồm nuốt chửng vào bụng.
Cái đuôi to lớn bỗng nhiên quất mạnh làm thoát khỏi lưới bao vây của bọn chúng.
Chẳng có tác dụng gì cả.
Trần Thụ Sâm lấy chiếc bút chụp ảnh mà cha đưa cho, đối diện với Sa Long là một trận quay chụp.
Trần Thụ Miêu tức tối quát: “Các ngươi đều ăn hại hết rồi sao? Nhà chúng ta nuôi một lũ vô dụng như các ngươi làm gì, tiếp tục tăng liều thuốc lên.” “Nhị tiểu thư, không được nha, con Sa Long này không hề phản ứng với thuốc mê gì cả.” “Nói bậy, ta không tin, đưa đây.” Trần Thụ Miêu tiếp nhận súng gây mê, nhắm thẳng vào Sa Long bắn một loạt.
Sa Long thấy Trần Thụ Miêu, hai mắt nhất thời tràn ngập lửa giận, nhào tới cắn xé.
Trần Thụ Lang chợt lao nhanh qua: “Coi chừng!” Trần Thụ Lang thả người nhảy lên, rút ra trường đao làm bằng bạch tinh khoáng thạch, hai tay nắm chặt chuôi đao, dùng hết sức vung đao chém một nhát.
Chém đứt một chân của Sa Long.
Sa Long mới ngã xuống đất.
Trần Thụ Lang thuận thế chém thêm một nhát, chặt đứt đầu cá mập.
Cái đầu to lớn lăn xuống dưới chân Trần Thụ Miêu.
Trần Thụ Lang thở phào một hơi: “Cái tên này đúng là khó chơi, không có chút bản lĩnh, thật sự là không bắt được hắn.” Trần Thụ Miêu thấy Sa Long chết, giận dữ mắng: “Trần Thụ Lang, ai cho ngươi giết nó? Ngươi đền Sa Long cho ta!” Trần Thụ Lang nói: “Vừa rồi ta không giết nó, thì mạng ngươi không còn rồi.” “Ta cần ngươi lo à? Ta chỉ muốn Sa Long, ngươi có biết thuần phục được một con Sa Long, thì lực chiến đấu của chúng ta sẽ tăng cao bao nhiêu không hả?” Trần Thụ Miêu trừng mắt Trần Thụ Lang: “Ngươi thật là một tên lỗ mãng, cái gì cũng không hiểu, chỉ biết giết chóc.” Trần Thụ Lang chỉ vào Trần Thụ Miêu: “Ta cứu được ngươi, ngươi không cảm ơn thì thôi đi, lại còn không biết điều nữa.” “Ai bảo ngươi xen vào chuyện người khác, Trần Thụ Lang ta cảnh cáo ngươi, chuyện của ta về sau bớt nhúng vào, ta căn bản không coi ngươi là anh trai, ngươi không xứng.” Trần Thụ Lang đưa tay tát thẳng vào mặt Trần Thụ Miêu: “Ta không phải anh trai ngươi, thì là gì của ngươi? Còn dám cố tình gây sự, hung hăng càn quấy, có tin ta đánh ngươi không?” Một tát này khiến Trần Thụ Miêu hoàn toàn bùng nổ, nâng súng gây mê lên bắn thẳng vào người Trần Thụ Lang.
Trần Thụ Lang không hề phòng bị.
Hai mắt trợn ngược, ngất đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận