Lão Sư, Ta Thật Sự Không Phải Học Sinh Nghèo!

Chương 162: Quay đầu móc

Chương 162: Quay đầu móc
Quản lý cùng hệ kinh tế viện.
Tiết học đầu tiên là môn kinh tế học.
Trần Căn Sinh đến khá sớm, hàng ghế trước vẫn còn chỗ trống.
Lần đầu tiên lên đại học có chút không quen, dù sao đây là học theo tín chỉ, không có bạn học cố định, cũng không có lớp cố định, ngoài môn chuyên ngành ra, các môn học chung khác sinh viên hệ khác đều có thể đến học.
Sinh viên không có nhiều giao lưu với nhau, chỗ ngồi cũng là ai đến trước thì ngồi.
Trần Căn Sinh cảm thấy đại học quá lạnh lùng, không có cảm giác tập thể.
Đây là cảm nhận của hắn sau khi kết thúc tiết học đầu tiên.
Hắn có một thời khóa biểu, mỗi ngày có những tiết học gì đều ở trên đó.
(Vì bản thân không có trải qua Bắc Đại, có chút chỗ không nghiêm túc, xin chớ truy cứu đến cùng.) Đến giờ học trưa, Trần Căn Sinh ít nhiều cũng hiểu một chút, vừa ghi chép vừa nghe giáo sư giảng bài.
Sau đó là đến giờ ăn cơm.
Trong nhà ăn, Trần Căn Sinh vừa ăn cơm vừa xem lại ghi chép sáng nay, kết hợp với kiến thức trong sách, xem như là ăn cơm cũng là học.
Hoàng Hải bưng đồ ăn đến ngồi cạnh Trần Căn Sinh: “Này đồng hương, chăm chỉ vậy à, hôm nay ngày đầu tiên đi học, có cảm tưởng gì?” “Không có gì đặc biệt, cảm thấy mọi thứ đều là một mình, tự mình quản lý, thầy cô cũng không quan tâm.” “Đây chính là đại học mà, thời gian tương đối tự do, ngủ nướng cũng được, chỉ cần học các môn chuyên ngành của cậu thì sẽ tương đối thoải mái một chút.” Đối với Trần Căn Sinh thì đây cũng là một loại rèn luyện, tự mình quản lý, sắp xếp tốt thời gian của mình.
Hắn quyết định không chỉ học giỏi kinh tế học quản lý, các môn học khác cũng muốn đi nghe thêm.
Hoàng Hải nhỏ giọng nói: “Cô cháu gái kia của cậu hôm nay đặc biệt hăng hái, Tưởng Tử Tinh để cô ta báo cáo chuyện với hiệu trưởng rồi đó.” “À, bông hoa đó không sao chứ?” “Cô ta chắc chắn không sao đâu, cô ta là người nổi bật của trường mà, trường mình bỏ nhiều tiền mời cô ta về mà.” Hoàng Hải lại dặn dò: “Ở trường học thì có thể đừng đánh nhau thì đừng đánh, Đại học Kinh Đô rất nghiêm khắc trong chuyện này, thậm chí có thể ảnh hưởng đến việc cậu có được tốt nghiệp thuận lợi hay không, nặng thì còn bị đuổi học nữa, dù sao thì cũng là Đại học Kinh Đô, coi trọng danh tiếng nhất.” “Ta hiểu rồi, cảm ơn ngươi.” “Ây da, đừng khách khí, hai ta là đồng hương mà.” Hai người họ đang nói chuyện thì Tưởng Tử Tinh đi vào nhà ăn, liếc nhìn Trần Căn Sinh với ánh mắt ác độc.
Hoàng Hải thấy vậy, nhỏ giọng nói: “Xem ra thầy Tưởng vẫn sẽ không bỏ qua cho cậu.” “Chỉ cần hắn đừng gây phiền phức cho ta là được.” Lúc này mới thấy Ảnh muội nhi quan trọng đến nhường nào.
Đánh nhau sẽ bị xử lý, ảnh hưởng đến việc học, những việc Trần Căn Sinh không tiện ra tay thì Ảnh muội nhi có thể giải quyết.
Đây không phải trường Tử Kim quốc tế, không phải là trường do Trần Căn Sinh mở.
Trần Căn Sinh nhanh chóng ăn xong bữa cơm, cầm sách giáo khoa rời khỏi nhà ăn chuẩn bị trở về ký túc xá.
Ở dưới lầu ký túc xá nam, mấy đàn anh năm ba chặn Trần Căn Sinh lại.
Mấy người này đều là người bản địa Kinh Đô, quan hệ với Tưởng Tử Tinh đều rất tốt.
“Nhóc con, giỏi đấy, xem ra ngươi có gan gớm ha, nhận kèo không?” "Nhận kèo" ở Kinh Đô là “hẹn nhau đánh nhau” thường là kéo bè kéo lũ đánh nhau.
Sớm hẹn nhau trước rồi chọn địa điểm.
Trần Căn Sinh lắc đầu nói: “Ta không hiểu các người nói cái gì?” “Ý là, tối nay tìm chỗ đánh một trận.” “Ồ, các ngươi chọn địa điểm đi.” Trần Căn Sinh cảm thấy những người này thật phiền, cứ dây dưa không dứt, cũng nên cho bọn chúng một chút giáo huấn.
“Tốt, đợi đó.” Sau đó bọn họ nói địa chỉ.
Bọn họ nghĩ không chỉ là đánh nhau đơn giản vậy, mà là muốn làm cho Trần Căn Sinh bị đuổi học.
Trong lúc đánh nhau thì quay lại video, sau đó giao cho nhân viên nhà trường.
Thật là độc ác.
Đến tối, Trần Căn Sinh ôm sách về ký túc xá.
Hôm nay một ngày học trên lớp, giúp Trần Căn Sinh được mở mang không ít, đồng thời cũng hiểu biết kỹ hơn, sâu sắc hơn về kinh tế học.
Hiện tại hắn bắt đầu chú ý đến các tin tức tài chính, và cũng muốn thử đầu tư cổ phiếu xem sao.
Hoàng Hải và mấy người bạn cùng phòng trở về thấy Trần Căn Sinh đang đọc sách, nghi hoặc hỏi: “Căn Sinh, chẳng phải cậu phải đi đánh nhau với mấy đàn anh năm ba kia sao? Sao giờ vẫn còn ở đây?” Trần Căn Sinh nói: “Không đi, ta cảm thấy vẫn là học tập quan trọng.” “Xong rồi, nếu cậu không đi thì bọn chúng sẽ càng làm quá lên để chỉnh cậu.” “Ai ~ ngươi vừa vào đại học đã chọc phải một kẻ khó chơi như vậy, ngươi cũng đủ xui.” Trần Căn Sinh ngược lại một mặt bình tĩnh.
Loại chuyện nhỏ nhặt này căn bản không cần hắn ra tay.
Quả nhiên, mấy người kia đều phải nhập viện.
Chuyện này truyền ra trong phạm vi nhỏ ở trường.
Trần Chi Hoa nhận được một đoạn video, lúc này thì hiểu nên làm như thế nào rồi.
Cô ta tìm đến lãnh đạo trường học phản ánh chuyện này, mấy đàn anh năm ba ban đêm giở trò với một nữ sinh.
Tuy rằng mấy người họ đều bị đánh nhập viện, nhưng hành động của nữ sinh thuộc về phòng vệ chính đáng.
Có video làm chứng.
Đại học Kinh Đô chú trọng danh dự trường nhất, loại chuyện này một khi lan ra thì sẽ gây tổn thất nghiêm trọng đến danh dự của trường.
Dù cho mấy sinh viên này đều là dân bản địa Kinh Đô thì vẫn bị đình chỉ học, đuổi học tịch.
Chuyện này ai cũng sẽ không nghĩ đến lại do Trần Căn Sinh làm.
Vì đêm hôm đó Trần Căn Sinh không hề ra khỏi cổng trường.
Mấy sinh viên kia khóc lóc van xin mở cho một con đường sống, đồng thời nói ra chuyện này là do Tưởng Tử Tinh sắp xếp.
Vốn muốn giáo huấn Trần Căn Sinh một chút, không ngờ lại có một cô gái đội mũ lưỡi trai màu hồng xuất hiện.
Tưởng Tử Tinh lần này còn rước họa lớn hơn.
Lại một buổi sáng nắng sớm, Trần Căn Sinh đã sớm đến trường giữ chỗ ngồi.
“Dừng lại!” Tưởng Tử Tinh bước nhanh đến trước mặt Trần Căn Sinh, chỉ vào hắn, giận dữ nói: “Ngươi đúng là âm hiểm thật, đừng tưởng ta không biết con đàn bà kia là đồng bọn của ngươi, ta cho ngươi biết, lần này ngươi hoàn toàn chọc giận ta rồi.” Trần Căn Sinh híp mắt lại, thoáng qua một tia lạnh lẽo: “Lão tử lại cho ngươi thêm một cơ hội sống thoải mái, đừng có dây dưa với Lão tử nữa, bây giờ thì cút cho Lão tử.” Tưởng Tử Tinh thấy ánh mắt sắc lạnh của Trần Căn Sinh thì trong lòng “thịch” một tiếng, hắn chưa từng thấy loại ánh mắt đáng sợ như vậy.
Cái này không giống ánh mắt một sinh viên năm nhất nên có.
Tưởng Tử Tinh tỏ vẻ bình tĩnh nói: “Ngươi không hù dọa được ta đâu, ở khu Đông Thành Kinh Đô ngươi đi hỏi thăm xem, có ai không biết cha ta, Tưởng Hổ Tử, đó là tay có tiếng đấy.” Tưởng Tử Tinh bắt đầu khoe khoang vốn liếng.
Trần Căn Sinh lười nói nhiều với hắn, nếu như hắn mà khoe ra vốn liếng, sợ rằng Tưởng Tử Tinh sẽ bị dọa mà đột tử mất.
“Lão tử mặc kệ ngươi mạnh đến đâu, kết cục của kẻ chọc vào ta chỉ có một, tàn phế.” Nói xong, Trần Căn Sinh vào lớp.
Trần Căn Sinh cũng cảm thấy rất bất đắc dĩ, chọc đến một tên hạ lưu, dựa vào quan hệ mà vào được đại học Kinh Đô, cả ngày khoe khoang sức mạnh.
Trần Căn Sinh nếu phế hắn, xem như là thay trời hành đạo vậy.
Hôm nay là ngày thứ năm Trần Căn Sinh đến Đại học Kinh Đô.
Chập tối, Trần Căn Sinh mời bốn bạn cùng phòng đi ăn cơm.
Gần Đại học Kinh Đô mới mở một quán ăn Ba Thục.
Hoàng Hải kinh ngạc nói: “Ta nhớ rõ tuần trước còn chưa có mà, nơi này trước kia là một quán rượu mà.” Quán ăn Ba Thục này đương nhiên là Trần lão đại mở riêng cho em trai mình, chỉ sợ cậu ta ăn không quen cơm ở nhà ăn.
“Căn Sinh, ở đây đắt tiền lắm phải không?” Trần Căn Sinh cười nói: “Không sao đâu, ta có đô la Mỹ.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận