Lão Sư, Ta Thật Sự Không Phải Học Sinh Nghèo!

Chương 166: Khuê mật câu lạc bộ

Chương 166: Câu lạc bộ bí mật của các cô bạn thân.
Chu Tể Tể nhìn Trần Căn Sinh cưỡi đạo kỳ chiến phủ phóng khoáng rời đi, nhất thời chưa kịp phản ứng.
“Vừa rồi cái kia là Trần Căn Sinh tên kia sao?”
“Đúng, chính là cái tên nhà quê ấy.”
“Ngọa Tào, tên này là phú nhị đại ẩn mình sao?”
Chu Tể Tể nheo mắt, lắc đầu nói: “Sai rồi, phú nhị đại bình thường làm gì có quan hệ mua được đạo kỳ chiến phủ.”
“Chu Tể Tể, các người, ban nhạc phấn hường chuẩn bị một chút, lập tức lên sân khấu.”
Chu Tể Tể lấy lại tinh thần, quyến luyến rời đi lễ đường.
Trần Căn Sinh cưỡi một vòng, lại trở về lễ đường xem biểu diễn.
Hắn muốn ra sức khoe mẽ trước mặt Chu Tể Tể, nhất định phải chinh phục được cô nàng ngạo kiều tiểu thái muội người Kinh Thành này.
Ban nhạc phấn hường vẫn tương đối bùng nổ.
Hiệu ứng tại hiện trường rất tốt, Chu Tể Tể hát một bài Rock n' Roll, lại tự đàn tự hát một bài dân ca.
Giọng hát của nàng tựa như sinh ra là dành cho Rock n' Roll và dân ca vậy.
Trần Căn Sinh cũng không nhịn được vỗ tay.
Văn nghệ hội diễn kết thúc.
Hoàng Hải, Trương Đức soái bọn họ vây quanh đạo kỳ chiến phủ của Trần Căn Sinh, xuýt xoa tán thưởng.
“Căn Sinh, cái này là của cậu sao?”
“Tớ có thể thử một chút không?”
Trần Căn Sinh lắc đầu nói: “Không được, cậu điều khiển không được lại làm hư của tớ.”
Đông Tử hỏi: “Cái này thật sự là của cậu sao?”
“Chắc chắn là của tớ rồi.”
Trần Căn Sinh cưỡi đạo kỳ chiến phủ trở về ký túc xá.
Dọc theo con đường này gây ra những tràng thét chói tai của các học sinh.
“Bạn học, chúng ta có thể cùng cậu chụp ảnh chung với xe máy không?”
“Có thể cho mình mượn quay video không? Mình muốn đăng lên nền tảng Hỏa Âm.”
“Bao nhiêu tiền? Chúng mình có thể thuê.”
Trần Căn Sinh khẽ giật mình, đây đúng là một biện pháp kiếm tiền, đang lo tiền ăn đây mà.
Trần Căn Sinh giơ một tay ra: “500 tệ một lần.”
“Tớ, tớ đến.”
“Tớ cũng muốn quay.”
Trần Căn Sinh mở mã hai chiều thanh toán.
Chốc lát đã kiếm được hơn một vạn tệ.
“Tránh hết ra cho ta!”
Tiểu thái muội người Kinh Thành, Trư Tể Tể đẩy đám người ra, nhìn thấy một nữ sinh đang ngồi trên xe máy quay video, đau lòng đến muốn nứt cả Nhai Tí.
“Ngươi xuống cho ta!” Trư Tể Tể lôi nữ sinh xuống, lại quay sang nói với Trần Căn Sinh: “Sao ngươi có thể tùy tiện để người khác động vào chiếc xe này hả? Ngươi có biết chiếc xe này quý hiếm đến mức nào không?”
“Bọn họ trả tiền, chỉ là quay video thôi mà.”
Chu Tể Tể lấy điện thoại di động ra: “Ta cho ngươi một vạn tệ, ta thuê một ngày thế nào?”
Trần Căn Sinh mỉm cười lắc đầu: “Không được.”
“Hai vạn.”
“Trả bao nhiêu cũng không được.”
“Tại sao?”
“Không có tại sao cả.” Trần Căn Sinh kéo Chu Tể Tể sang một bên, đối với các bạn học khác nói: “Các cậu nộp tiền, tiếp tục quay.”
Chu Tể Tể nghiến răng nghiến lợi nói: “Trần Căn Sinh, có phải ngươi cố ý đối nghịch với ta không?”
“Ừ, cố ý đấy.”
“Ngươi!” Chu Tể Tể chỉ vào Trần Căn Sinh: “Đi, tên nhà ngươi có giỏi thì hôm nay xem như chúng ta kết tử thù.”
“Ừ, kết tử thù.”
Chu Tể Tể tức giận ôm lấy cánh tay của Trần Căn Sinh, bất ngờ cắn một cái.
“Con mụ điên, ngươi há mồm.”
Chu Tể Tể giơ nanh múa vuốt nói: “Trần Căn Sinh, ngươi nhớ kỹ cho ta, ta Chu Tể Tể không phải là người ngươi có thể đụng vào, đừng tưởng rằng có một chiếc đạo kỳ chiến phủ là ngon.”
Nói xong, Chu Tể Tể hừ lạnh bỏ đi.
“Trần Căn Sinh, cậu trâu bò quá, tiểu thái muội người Kinh Thành mà cậu cũng chẳng để vào mắt.”
“Từ trước đến giờ chưa ai dám đối xử với Chu Tể Tể như vậy.”
Trần Căn Sinh nói: “Lão tử chính là muốn đánh tan nhuệ khí của nàng ta.”
Trần Căn Sinh có một chiếc đạo kỳ chiến phủ, trong trường học có chút danh tiếng, ai cũng biết trong trường có một sinh viên năm nhất cưỡi đạo kỳ chiến phủ.
Chu Tể Tể về ký túc xá, trằn trọc khó ngủ, bực bội, khó chịu.
Trên tường phòng nàng dán mấy tấm áp phích, trong đó có một tấm áp phích đạo kỳ chiến phủ.
Nàng đã thèm thuồng chiếc xe đó từ lâu.
“Tể Tể, tối nay chúng ta đi quảng trường hát hò không?”
“Không đi, phiền chết đi được.”
“Sao vậy? Nóng giận thế.”
Chu Tể Tể vung vẩy nắm đấm mấy lần vào không khí: “Trần Căn Sinh! Đồ nhà quê! Đồ chó! Cũng dám trước mặt mọi người làm nhục cô nãi nãi này, hắn chắc là không biết tiểu thái muội Kinh Thành lợi hại như thế nào đâu.”
“Trần Căn Sinh? Cậu nói là cái tên lần trước cõng cậu về ký túc xá đó hả?”
“Đúng, chính là tên đó, ta phải nghĩ cách tẩn cho hắn một trận.”
“Cậu là người bản địa ở Kinh Đô, hắn dám bắt nạt cậu à?”
Chu Tể Tể nheo mắt nói: “Cứ chờ mà xem, câu lạc bộ của ta các cậu cũng thấy rồi đó, không phải là hư danh đâu.”
“Cái câu lạc bộ bí mật của các cậu hả?”
Ngày này Trần Căn Sinh tan học, chuẩn bị đi thư viện.
Hoàng Hải chặn Trần Căn Sinh lại.
“Căn Sinh, mình muốn mời cậu ăn bữa cơm.”
“Cái gì? Cậu mời mình ăn cơm? Cậu chắc chứ?”
“Đương nhiên chắc chắn, mình mời cậu đi nhà hàng ăn.”
Trần Căn Sinh nhếch miệng cười nói: “Được thôi, đi.”
Hoàng Hải nói: “Cậu cưỡi đạo kỳ chiến phủ của cậu, mình cưỡi xe đạp.”
“Thế có hợp không? Cậu không tự ti sao?”
“Trán...... Mình có phải nên cảm ơn cậu vì đã để ý đến cảm thụ của mình không?”
Tại một quán ăn bên ngoài trường học.
Trần Căn Sinh vừa ngồi xuống, Chu Tể Tể liền dẫn theo hội bạn thân kéo vào nhà hàng.
Hội bạn thân đều là người chơi âm nhạc, cho nên ăn mặc rất khác người, cũng mang đậm phong cách nghệ sĩ.
Trần Căn Sinh nghi hoặc nhìn về phía Hoàng Hải.
Hoàng Hải đứng ở bên phía Chu Tể Tể, hậm hực nói: “Căn Sinh, thật ra bạn gái của mình là đàn chị trong hội bạn thân đó.”
Lúc này Trần Căn Sinh mới hiểu ra, chỉ vào Hoàng Hải: “Đồ phản bội, cậu đúng là đồ phản bội.”
Chu Tể Tể nói: “Đi thôi, ra ngoài tâm sự.”
Trần Căn Sinh nói: “Nếu ta không đi thì sao?”
Đám nữ sinh trong hội bạn thân đồng loạt xông tới.
Đám nữ sinh thi nhau lộ ra đòn sát thủ của mình.
Móng tay sắt!
Mười ngón tay đều đeo móng tay sắt sắc nhọn, tấn công chính là cào, chụp.
Trần Căn Sinh nhìn thấy những móng tay sắc nhọn kia, lập tức hoảng.
Hắn là không đánh phụ nữ, những nữ nhân này mà cào thì sao đỡ nổi.
Trần Căn Sinh ngoan ngoãn đi theo các nàng ra ngoài.
Ở một chỗ nọ.
Hội bạn thân vây Trần Căn Sinh vào giữa.
Hoàng Hải không đành lòng, muốn giúp Trần Căn Sinh cầu tình: “Học tỷ, lát đánh thì xin nhẹ tay thôi.”
“Cút!”
“Dạ được ạ.”
Chu Tể Tể hếch chân lên, thái độ ngông cuồng nói: “Trần Căn Sinh, cho ngươi hai con đường chọn, một là cho ta mượn đạo kỳ chiến phủ của ngươi năm ngày, hai là cho ta mượn đạo kỳ chiến phủ của ngươi mười ngày.”
Một cô bạn thân thấp giọng nói: “Không phải là tới đánh nhau sao?”
“À, đúng rồi, còn có lựa chọn thứ ba, chính là bị bọn ta cào cho một trận ra trò.”
Trong đầu Trần Căn Sinh vang lên câu nói của Triệu Dũng, phải cường thế lên, với kiểu cô gái ngạo kiều bướng bỉnh như Chu Tể Tể, nhất định phải mạnh mẽ mới có thể trấn áp được nàng.
Trần Căn Sinh sầm mặt lại: “Có phải là thật sự muốn đánh không?”
“Vậy còn là giả chắc! Ta, tiểu thái muội Kinh Thành, cũng đâu có phải là danh hão.”
“Về nguyên tắc là ta không đánh phụ nữ, nhưng mà…”
Trần Căn Sinh nhặt lên một khối gạch, bất thình lình một chưởng chém đứt.
Hội bạn thân các nữ sinh sợ đến lui về phía sau mấy bước.
Trần Căn Sinh cầm nửa khối gạch, dùng hai đầu ngón tay tách ra thành vụn nhỏ, giống như tách bánh mì vậy.
Bên cạnh có một cái cây.
Trần Căn Sinh tung một quyền đánh gãy cây.
Trần Căn Sinh nhìn đám nữ sinh đang hoảng sợ, hỏi: “Còn đánh nữa không?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận