Lão Sư, Ta Thật Sự Không Phải Học Sinh Nghèo!

Chương 4: Tân sinh tiệc tùng

Chương 4: Tiệc tân sinh Trần Diệp Hào xin lỗi Trần Căn Sinh, phá vỡ tam quan của toàn bộ thầy trò trong lớp. Bọn họ không cảm thấy Trần Căn Sinh giỏi, mà cảm thấy Trần Diệp Hào trở nên chín chắn.
Trần Căn Sinh thản nhiên nói: "Đừng ỷ vào thế lực của lão già nhà ngươi mà làm càn, đều là đến đi học, chú ý ảnh hưởng chút đi."
Trần Diệp Hào liên tục dạ vâng, không dám phản bác.
"Về lại chỗ ngồi đi."
Buổi chiều tan học, Trần Căn Sinh chuẩn bị đi nhà ăn thì hiệu trưởng Trần Thụ Kiến gọi hắn lại.
Trần Thụ Kiến nhỏ giọng nói: "Tiểu thúc, tối nay Trần Chi Hành muốn mời ngài đến nhà ăn cơm, ngài có đi không?"
"Không đi, ngươi nói với hắn, quản tốt con của hắn là được."
"Vâng."
Trần Căn Sinh hỏi: "Ta có để lại chút thịt khô xào tiêu cho ngươi, ngươi có ăn không? Ngon chứ?"
"Ngon lắm chứ."
Trần Căn Sinh vỗ vai Trần Thụ Kiến: "Ta lại bảo lão già nhà ta gửi hệ thống tin nhắn tới một con."
"Hiệu trưởng?"
Bạch Nga vừa vào văn phòng liền thấy Trần Căn Sinh đang vỗ vai hiệu trưởng.
Trần Căn Sinh vội vàng rụt tay lại.
Trần Thụ Kiến giả bộ nghiêm mặt nói: "Lần sau chú ý nhé, đừng có đánh nhau ở trường nữa."
Trần Căn Sinh liên tục gật đầu: "Ta biết rồi hiệu trưởng, hiệu trưởng vất vả rồi."
Trần Thụ Kiến cười tủm tỉm nhìn Bạch Nga: "Cô Bạch, có chuyện gì sao?"
"Thầy bớt giận, tôi cam đoan với thầy Trần Căn Sinh sau này sẽ không đánh nhau nữa."
"Ai, cậu phải đa tạ cô Bạch đấy."
Trần Căn Sinh ngoan ngoãn gật đầu với Bạch Nga tỏ vẻ cảm ơn.
Sau đó, Bạch Nga lái chiếc xe con kiểu "đại chúng bay độ" chở Trần Căn Sinh đi mua điện thoại di động.
Trần Căn Sinh nói: "Cô Bạch, tôi không thể tiêu tiền của cô, tôi có tiền."
"Cậu có thể có bao nhiêu tiền chứ, cha mẹ cho cậu là sinh hoạt phí, cậu mua điện thoại di động rồi, thì một tháng này cậu làm thế nào qua?" Bạch Nga dừng xe ở ven đường: "Đừng nói gì hết, cứ yên tâm thoải mái nhận quà của cô."
"Chuyện này làm sao có ý được chứ."
Vào cửa hàng điện thoại, Bạch Nga bỏ ra 2000 tệ mua cho Trần Căn Sinh một chiếc điện thoại thông minh.
"Cái điện thoại nhái Nokia của cậu vứt đi là vừa rồi."
"Cảm ơn cô Bạch." Trần Căn Sinh tỏ vẻ kích động nhận lấy điện thoại: "Tôi nhất định sẽ giữ gìn cẩn thận."
"Đi thôi, cô lại dẫn cậu đi mua một bộ quần áo, cậu mặc thế này quá quê mùa, thể nào cũng bị bạn học chế giễu." Bạch Nga thở dài thườn thượt, ai oán nói: "Cậu đừng không phục, ở đại học quốc tế Tử Kim này là cạnh tranh nhau như gió đấy."
Trần Căn Sinh nói: "Tôi ghét nhất cái kiểu ganh đua so sánh này, có ý nghĩa gì chứ."
Sau đó, Bạch Nga lại mua cho Trần Căn Sinh một bộ quần áo trị giá tám trăm tệ.
Trần Căn Sinh mặc vào cảm thấy không thoải mái chút nào, còn không bằng chiếc áo trắng của hắn nữa.
Vừa tiến vào bãi đỗ xe của trường, đã có một người đàn ông cao lớn đi tới.
"Bạch Nga, cô đi đâu vậy?"
Người đàn ông cao lớn này là giáo viên thể dục của trường quốc tế Tử Kim, tướng mạo tuấn tú, dáng người cao to, là nam thần trong lòng của rất nhiều giáo viên nữ.
Vị nam thần này lại cứ khóc lóc van xin theo đuổi Bạch Nga.
Bạch Nga không thích sự lăng nhăng của hắn.
"Tôi đi đâu cần phải báo cáo với anh sao?" Bạch Nga lạnh nhạt nói.
"Tôi chỉ là đang quan tâm cô thôi, cô phải biết trong xã hội có rất nhiều đàn ông không đứng đắn, tôi lo cô bị bọn họ lừa gạt."
Bạch Nga cười cười: "Anh coi tôi là trẻ con à? Tôi cùng học sinh của tôi ra ngoài."
Giáo viên thể dục liếc Trần Căn Sinh một cái, không có ý tốt trừng mắt hắn.
Bạch Nga nắm chặt tay Trần Căn Sinh rời khỏi bãi đỗ xe.
Trần Căn Sinh hỏi: "Cô Bạch, anh ta là gì của cô?"
"Chẳng là cái thá gì, chỉ là một tên cuồng theo đuổi thôi."
"Người xinh đẹp như cô Bạch, chắc chắn có rất nhiều người theo đuổi nhỉ?"
"Thì có đó, nhưng chẳng có ai tôi thích cả."
Trần Căn Sinh nói: "Cô Bạch, cảm ơn cô đã chiếu cố tôi như vậy, để thứ bảy tôi mời cô ăn cơm."
Bạch Nga cười nói: "Được thôi, nhưng không được tiêu nhiều tiền thế đâu, cô dẫn cậu đến một quán ăn rất ngon."
Chia tay Bạch Nga, Trần Căn Sinh trở về ký túc xá.
Cao Sóc đang thay quần áo.
"Móng vuốt?"
Cao Sóc mặt đầy mồ hôi nói: "Nói tiếng phổ thông được không?"
"Cậu đi đâu thế?"
"Sân bóng rổ của trường có buổi tụ họp, là tiệc tân sinh, mọi người làm quen với nhau một chút."
Trần Căn Sinh nằm trên giường, không hề hứng thú: "Cậu đi đi, Lão tử muốn đọc sách."
"Đi cùng đi, có ích cho cậu đấy."
"Có ích gì chứ?"
"Bọn họ đều là con nhà giàu có, không giàu thì sang, quen biết thêm vài người bạn, sau này bước vào xã hội sẽ có ích rất lớn."
"Lão tử không cần."
Cao Sóc nghiêm mặt nói: "Trần Căn Sinh, cậu là người nghèo nhất toàn trường đấy, cậu càng cần có vài người bạn, chẳng lẽ cậu muốn bị toàn trường cô lập sao? Mau dậy đi."
Cao Sóc lôi Trần Căn Sinh dậy.
Cuối cùng thì dưới sự kiên quyết của Cao Sóc, hai người họ đến sân bóng rổ.
Vừa vào cửa đã thấy trai xinh gái đẹp ăn mặc lộng lẫy có mặt, trên một chiếc bàn dài hình chữ nhật bày đầy rượu ngon thức ăn ngon.
Mỗi một học sinh đều toát lên khí chất của người có tiền, trên cổ tay là đồng hồ nổi tiếng, đeo túi xách hàng hiệu, dưới chân là giày có nhãn mác, thứ nào cũng đều hơn vạn.
Đây không phải tiệc tân sinh, mà hoàn toàn là một cuộc thi nhau so sánh.
Trần Căn Sinh bắt đầu nảy sinh ý định rút lui.
Cao Sóc kéo Trần Căn Sinh đến trước bàn dài, rót cho hắn một cốc đồ uống: "Cậu thấy cô gái cao gầy kia không? Học tỷ năm ba đó, hoa khôi được công nhận của trường chúng ta đấy."
Trần Căn Sinh liếc mắt một cái, không có chút hảo cảm nào: "Còn không đẹp bằng cô em nhà quê của tao."
"Kia là giáo viên thể dục của trường chúng ta, Hàn Huy, là cao thủ bóng rổ, chủ lực của đội bóng rổ trường, điều kiện gia đình cũng cực kỳ cứng."
"Ồ, tên là Hàn Huy à, tên này trông thì rất soái, thực tế là một bụng tâm địa gian xảo."
Hai người họ đang nhìn Hàn Huy thì Hàn Huy tiến về phía họ.
Trong lòng Hàn Huy lúc này đặc biệt khó chịu với Trần Căn Sinh, sau khi nghe ngóng từ các học sinh khác mới biết tên này là đồ nhà quê.
"Cậu là Trần Căn Sinh của khoa tài chính đúng không? Hai ta từng gặp nhau rồi."
Trần Căn Sinh không phản ứng hắn.
Hàn Huy nói: "Cậu là học sinh nghèo nhất của trường chúng ta đấy, cô Bạch mua cho cậu điện thoại di động và quần áo, cậu phải cảm ơn cô ấy, xem cô ấy như người thân, biết không?"
Trần Căn Sinh vẫn không hề lên tiếng.
"Hắn là cái tên Trần Căn Sinh kia à? Nghe nói còn đánh Trần Diệp Hào."
"Chính là cái thằng nhãi ranh, ngu không ra gì."
"Cũng không biết hắn làm thế nào vào được trường quốc tế này."
Các bạn học không khỏi mỉa mai khiêu khích, không có một ai đứng ra đồng tình với hắn.
Khóe miệng Hàn Huy nhếch lên một nụ cười lạnh: "Đừng có mà giả vờ trước mặt tôi, nói thật cậu với mỗi người ở trường này đều không phải là một thế giới, mặc quần áo mấy trăm tệ, trong túi còn sạch hơn cả mặt."
Hàn Huy trước mặt mọi người làm tổn thương Trần Căn Sinh, Trần Căn Sinh cũng một mực nhẫn nhịn.
Lão già dặn hắn phải nhẫn nại.
"Thầy ơi, đừng quản tên đó nữa, chúng ta tiếp tục chơi đi, ai thua một ván một ngàn tệ."
Hàn Huy cười nói: "Chỉ lần này thôi nhé, sau này không được chơi nữa."
Mấy tên sinh viên thể dục đang chơi xoay cổ tay.
Trần Căn Sinh đi qua nói: "Tính cả tôi một người được không? Các cậu chơi nhỏ quá, thua một ván một vạn tệ thì mới xứng với thân phận phú nhị đại của các cậu chứ."
Bạn cần đăng nhập để bình luận