Lão Sư, Ta Thật Sự Không Phải Học Sinh Nghèo!

Chương 530: vương thất huyết mạch ta đến phụ trách

Trên quốc yến, rất nhiều phú hào cũng tới, chỉ bất quá so với hôm qua thì ít hơn rất nhiều người. Những phú hào không đến tham gia kia đều là người thất bại, tại Mạch Đan Vương Quốc không mò được một chút lợi lộc nào, ủ rũ rời khỏi Mạch Đan Vương Quốc. Trần Căn Sinh và Hiên Viên Thắng Nguyệt tiến vào hội trường. Rất nhiều kiều bào nhao nhao tiến lên đón và cùng Trần Căn Sinh hàn huyên.
“Trần tiên sinh thật là một tiếng hót làm kinh người, 190 tỷ đô la, giành được năm bến cảng của Mạch Đan Vương Quốc, ngươi là niềm kiêu hãnh của người trong nước.”
Trần Căn Sinh vội khoát tay khiêm tốn nói: “Ta cũng không dám nhận là niềm kiêu hãnh, chỉ là làm chút việc nhỏ bé mà thôi.”
“Trần tiên sinh, nhiều bến cảng như vậy, cũng hy vọng các dự án ở những bến cảng này có thể ưu tiên cân nhắc đồng bào.”
“Đây là nhất định rồi, đầu tiên là người quản lý bến cảng và hơn phân nửa nhân viên nhất định phải là người của nước ta.”
Ra nước ngoài làm việc cũng khá là kiếm tiền, một năm mà không kiếm được 50 vạn, thì cũng không có ý nói đã ra nước ngoài.
“Trần tiên sinh, ta rất tò mò, vì sao nhiều dự án năng lượng, tài nguyên ngươi lại không cần?”
Trần Căn Sinh cười nói: “Tại Hoa Hạ ta đã bỏ ra 800 tỷ đầu tư vào rất nhiều dự án tài nguyên, nhiên liệu rồi, ở mảng này ta không làm nhiều.”
Năng lượng, tài nguyên Trần Căn Sinh không thể làm đến độc quyền, cho nên vẫn là ngoan ngoãn từ bỏ, không ném nhiều tiền như vậy vào.
“Trần Căn Sinh!” Lãng Bác lão tiểu tử mặt mày khó chịu đi tới: “Trần Căn Sinh, tiểu tử ngươi hại ta khổ rồi, những bến cảng tốt đều bị ngươi mua mất.”
“Lãng Bác, sao ngươi cứ như cái vong hồn mà đeo bám ta thế?” Trần Căn Sinh liếc mắt: “Ta không chủ động phản ứng ngươi, ngươi cũng đừng có phản ứng ta nữa, sao lại không biết xấu hổ vậy hả?”
Lãng Bác chỉ vào Trần Căn Sinh, uy hiếp nói: “Trần Căn Sinh, liệu mà thức thời, bán bến cảng cho gia tộc Rowle chúng ta đi, ngươi muốn nhúng tay vào thị trường Âu Châu của gia tộc Rowle chúng ta, đừng có mà nằm mơ.”
Hiên Viên Thắng Nguyệt lạnh lùng nói: “Lãng Bác, gia tộc Rowle các người nhúng tay vào thị trường Hoa Hạ của chúng ta, chẳng lẽ chúng ta không thể nhúng tay vào thị trường Âu Châu sao? Thế giới là của nhà ngươi hả? Ai không được nhúng tay vào thì ai cũng không được chia phần à.”
Lãng Bác không dám cùng Hiên Viên Thắng Nguyệt đôi co, người phụ nữ này quá mạnh. Gia tộc Địch Tư không chỉ một lần khuyên Lãng Bác, không nên chủ động đi trêu chọc Hiên Viên Thắng Nguyệt, một khi Hiên Viên Thắng Nguyệt nổi giận, thì thần tiên cũng không ngăn được Hiên Viên Thắng Nguyệt giết hắn.
Lãng Bác nói: “Hiên Viên Thắng Nguyệt nữ sĩ, tôi có tìm cô nói chuyện đâu? Xin cô đừng có nói nhiều với tôi.”
“Ngươi thật là bắt nạt kẻ yếu, sợ kẻ mạnh mà? Ngươi chọc ta lão công chính là chọc ta.” Hiên Viên Thắng Nguyệt nheo mắt, một luồng sát ý thoáng qua: “Đừng tưởng là ta không biết gia tộc Địch Tư phái tộc nhân đi vào Mạch Đan Vương Quốc, ngươi nói cho mấy tên đó biết, cứ ở Mạch Đan Vương Quốc du lịch là được rồi, đừng có suy nghĩ bậy bạ mà ra tay, nếu không ta sẽ cho bọn hắn thành tám mảnh.”
Lãng Bác đột nhiên cảm thấy một trận khí lạnh từ ngón chân chạy lên đỉnh đầu. Lãng Bác không dám nói gì nữa, tức tối rời đi. Thủ tướng Mạch Đan cùng một đám đại thần nâng ly rượu đi tới trước mặt Trần Căn Sinh. Trần Căn Sinh cùng thủ tướng chạm cốc hàn huyên.
“Trần tiên sinh, máy bay vận tải của các ngươi ngày mai sẽ đến rồi chứ?”
“Đúng vậy.”
“Ta vô cùng mong chờ hiệu quả của viên thuốc tiềm lực của các ngươi.”
“Viên thuốc tiềm lực của Trần tiên sinh tại Âu Châu vẫn chưa có đại lý phải không?”
“Chưa có.”
“Hy vọng Trần tiên sinh có thể suy nghĩ đến việc tìm đại lý.”
Trần Căn Sinh cười nói: “Các vị có ai thích hợp đề cử không?”
Trần Căn Sinh rõ ràng đây chỉ là sáo ngữ, hắn đến đầu tư, đám đại thần này thế nào cũng phải vắt óc nghĩ cách để Trần Căn Sinh đầu tư thêm chút ít mới thôi.
Bộ trưởng bộ công thương nói: “Không bằng để Bộ công thương chúng tôi làm đại diện cho anh thì thế nào?”
Trần Căn Sinh có chút bất ngờ: “Có thể hợp tác cùng quốc phủ các vị, vậy thì càng chắc chắn.”
Hiên Viên Thắng Nguyệt lúc này mở miệng nói: “Phí đại diện thuốc tiềm lực của chúng tôi có thể không thấp đâu? Các người có chắc muốn làm đại diện không?”
“Phí đại diện là bao nhiêu?”
Trần Căn Sinh rất biết điều không lên tiếng, để vợ mình quyết định.
Hiên Viên Thắng Nguyệt giơ một ngón tay: “Phí đại diện là 10 triệu đô la, phí vận chuyển thì tự các người chi, mỗi tháng có số lượng cố định, các người cứ suy nghĩ xem.”
“10 triệu đô la? Có chút cao đó?”
Hiên Viên Thắng Nguyệt cười nói: “Đúng là cao đấy, Đức có một đại lý tìm chúng tôi đàm phán, chúng tôi trực tiếp đưa ra phí đại diện là 50 triệu đô la, phải biết rằng thị trường cổ dược toàn cầu vẫn còn rất lớn, viên thuốc trí tuệ tiềm lực chỉ có một mình chúng ta có thôi.”
Trần Căn Sinh tiếp lời: “Các vị cũng có thể cân nhắc, mua bán mà không cần ép nhau làm gì.”
“Chuyện này còn cần chúng ta về thương nghị lại đã.”
Mạch Đan Vương Quốc còn có mấy thương nhân có tiếng, và bọn họ tìm đến Trần Căn Sinh, là vì muốn bán lại mấy phố thương mại lớn của mình ở Mạch Đan Vương Quốc. Chỉ có Trần Căn Sinh mới có khả năng mua lại được mấy phố thương mại của họ.
Mạch Đan Vương Quốc chỉ có hơn 5 triệu dân, cũng không phải là quốc gia du lịch, mấy phố thương mại này chắc chắn sẽ lỗ vốn. Trần Căn Sinh đâu phải kẻ ngốc, nên đã khéo léo từ chối.
Trần Căn Sinh muốn độc chiếm thị trường của Mạch Đan Vương Quốc, quá dễ dàng. Hắn chỉ là không có hứng thú với thị trường ở Mạch Đan Vương Quốc này. Điều hắn hứng thú là thị trường Châu Âu.
Trần Căn Sinh lại nói “Chư vị, quốc gia nào còn muốn sang nhượng bến cảng, xin mời cứ nghĩ đến ta, ta nhất định sẽ đưa ra một cái giá hợp lý, còn có thể thúc đẩy kinh tế của khu vực đó.”
Thủ tướng cười nói: “Trần tiên sinh lần này định triệu tập bao nhiêu nhân viên Hoa Hạ đến Mạch Đan?”
“Tiền kỳ thì khoảng 5000 người, đủ các công nhân kỹ thuật.”
Thủ tướng nói tiếp: “Mạch Đan Vương cung có rất nhiều thành phố đang xây dựng các công trình trọng yếu, cần một lượng lớn nhân viên, Trần tiên sinh có thể giúp chúng ta tìm công nhân được không?”
“Ngươi muốn bao nhiêu?”
Hoa Hạ thì không thiếu nhân lực.
“Ước chừng khoảng 9000 người.”
“Vậy ta giúp ngươi hỏi thử xem sao.”
“Chúng ta sẽ có phần trăm cho Trần tiên sinh.”
Trần Căn Sinh cười: “Ta không có hứng thú với mấy đồng bạc lẻ này.”
Yến tiệc sắp kết thúc, một vị vương tử của hoàng thất mời Trần Căn Sinh nói chuyện riêng. Hiên Viên Thắng Nguyệt liền nói: “Lão công, ta ra xe chờ anh.”
Vị này là tiểu vương tử của hoàng thất, tướng mạo thanh tú, cử chỉ hành động lại giống một cô gái. Tiểu vương tử dẫn Trần Căn Sinh vào một biệt thự trong hoàng cung. Tòa biệt thự theo phong cách châu Âu này không lớn lắm, bên trong được trang trí khá ấm cúng.
“Vương tử điện hạ, không biết ngươi tìm ta có chuyện gì không?”
Vương tử không nói gì, mặt đỏ bừng, lại lộ ra vẻ khó xử.
Trần Căn Sinh hỏi: “Vương tử điện hạ có gì khó nói sao?”
“Vương tử điện hạ có ý muốn sinh một đứa con lai.” Lúc này, tiểu vương phi đi đến phòng khách. Chính là cái vị tiểu vương phi bị bệnh trĩ đấy.
Trần Căn Sinh càng thêm nghi hoặc: “Ta không hiểu ý của vương phi.”
Tiểu vương phi một mặt u oán nói: “Đại vương tử, Nhị vương tử, Tam vương tử và công chúa, những đứa con mà bọn họ sinh ra trí lực đều rất thấp, cũng có một vài thiếu hụt, bình thường thì nhìn như không có gì khác người bình thường, nhưng hễ mở miệng ra lại không được, huyết mạch hoàng thất đang rất nguy hiểm.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận