Lão Sư, Ta Thật Sự Không Phải Học Sinh Nghèo!

Chương 176: Trần gia Ngũ Đóa Kim Hoa ra sân

Chương 176: Trần gia Ngũ Đóa Kim Hoa ra sân Lưu Phi Phi cho rằng Trần Căn Sinh cũng giống như những công tử ăn chơi khác, ham muốn phong lưu trong giới giải trí. Nào ngờ, gã này tự kiềm chế đến mức đáng sợ trong chuyện này.
Tiệc tối còn chưa tàn, Trần Căn Sinh đã muốn về. Hoàng Hải bọn họ vẫn đang tán gẫu với mấy nữ minh tinh, còn càng lúc càng hăng. Trần Căn Sinh túm lấy bọn họ đi về.
Trương Đức soái ảo não nói: "Căn Sinh, mắt thấy ta sắp có được một em minh tinh làm bạn gái, ngươi phá hỏng chuyện tốt của ta rồi."
Triệu Dũng nói: "Tỉnh lại đi, người ta nể mặt Căn Sinh mới chịu tiếp chuyện chúng ta thôi, cả buổi tiệc chỉ có một người con gái không sợ quyền thế, chịu mến mộ ta thôi."
Mọi người kinh ngạc nhìn hắn.
Đông tử hỏi: "Nói vậy là ngươi thành công rồi à?"
"Không phải thành công, nàng không phải con mồi, nàng chỉ là một người phụ nữ cần được yêu thương." Triệu Dũng là người chính trực nhất trong ký túc xá của họ, trừ Trần Căn Sinh ra. Thủ khoa môn văn trong kỳ thi đại học, gia cảnh nghèo khó, đúng chuẩn hàn môn quý tử. Bình thường cũng rất tiết kiệm, còn đi làm gia sư kiếm thêm.
Hoàng Hải trố mắt hỏi: "Không lẽ mày đang nói tới bà cô Từ lão diễn viên kia đấy hả?"
Triệu Dũng đẩy gọng kính, liếc Hoàng Hải một cái: "Người ta không già, mới 37 tuổi, mà còn là sinh nhật 37 tuổi sau này của nàng."
Trần Căn Sinh kinh ngạc nói: "Ngọa tào?! Mày tỉnh lại đi, có phải đầu óc mày có vấn đề rồi không."
Trương Đức soái vỗ vai Trần Căn Sinh, cảm khái nói: "Căn Sinh, là chúng ta hiểu lầm mày, để mày chịu oan ức rồi, thằng cha này mới là kẻ bám váy bà già."
Đông tử nói: "Nhìn không ra à nha, Triệu Dũng, thường ngày mày luôn giữ mình trong sạch, ngồi trong lòng vẫn không loạn, không ngờ mày cũng có nhiều ý đồ xấu xa đó nha."
Triệu Dũng không hề dao động trước những lời châm chọc đó, mà Nghĩa Chính ngôn từ nói: "Nàng không phải là bà già giàu có, ta cũng không phải là trai bao, ta và nàng coi như là tri kỷ đi, sau này nàng có mời ta tham gia sinh nhật của nàng."
"Mày không sợ chồng nàng đánh mày hả?"
"Ly hôn rồi, con nàng ta mang đi."
… Thứ hai, Trần Căn Sinh bị cán bộ nhà trường gọi lên nói chuyện.
Tại ký túc xá, hội trưởng hội sinh viên, trưởng ban kiểm tra kỷ luật đều có mặt. Đối mặt Trần Căn Sinh chuẩn bị một hồi phê bình.
Hội trưởng hội sinh viên bình thản hỏi: "Dạo gần đây trường học có nhiều lời đồn về cậu, tôi muốn nghe thử ý kiến của cậu."
"Chuyện đó là bịa đặt, ngày hôm đó là tôi đến tập đoàn Ba Thục nhận lời mời."
Trưởng ban kỷ luật quở mắng: "Cậu gạt ai thế hả? Đi nhận lời mời, còn được một chiếc Rolls Royce đến đón hả? Cậu có bao nhiêu thể diện vậy?"
Hội trưởng hội sinh viên nói: "Cậu có biết chuyện này sẽ khiến cậu không được nhận bằng tốt nghiệp không? Chỉ cần tôi ghi một lỗi cho cậu, thì điểm học tập của cậu cũng sẽ bị ảnh hưởng."
Trần Căn Sinh nói: "Tôi thật sự đi nhận lời mời mà, bà già giàu có gì đó toàn là tin đồn hết."
Trưởng ban kỷ luật nói: "Cậu không nói tiếng phổ thông được à? Ngay ngắn lại thái độ của cậu xem nào, đây là thái độ nhận lỗi à?"
"Lão tử không có sai, vậy ta phải làm như nào, thì mấy người mới tin hả?"
Trưởng ban kỷ luật chỉ vào hắn, nổi giận nói: "Cậu không phục đúng không? Được, tao ghi cho cậu một lỗi lớn nữa, báo lên nhà trường."
Trương Đức soái cười hì hì nói: "Hai vị học trưởng, chuyện này bọn em có thể làm chứng, ngày đó Trần Căn Sinh đúng là đi nhận lời mời, hôm qua còn dẫn bọn em đi dự tiệc ở tập đoàn Ba Thục đấy."
Các bạn cùng phòng khác cũng nhao nhao làm chứng.
Học trưởng ban kỷ luật cười lạnh nói: "Ai mà biết mấy cậu có cấu kết trước không hả?"
Trần Căn Sinh bỗng đứng dậy: "Tôi lặp lại lần nữa, tôi chỉ đi tập đoàn Ba Thục làm thêm thôi, tôi không có bám váy bà già giàu có, ai tung tin đồn nhảm thì mấy người kêu người đó ra đây đối chất với tôi."
Học trưởng ban kỷ luật nhìn hội trưởng: "Gã này cố cãi không nhận, tôi thấy cũng chẳng cần thiết phải nói nhiều với cậu ta."
Hội trưởng hội sinh viên nói: "Dạo gần đây tiếng tăm của cậu cũng không nhỏ nhỉ, tự giải quyết cho tốt đi." Nói xong, bọn họ rời khỏi ký túc xá.
Trần Căn Sinh hận không thể xông lên đánh cho hai người kia một trận.
Triệu Dũng nói: "Căn Sinh, cậu có thể cãi nhau với tất cả mọi người, nhưng tuyệt đối không thể cãi nhau với bọn họ."
Hoàng Hải nói: "Bọn họ tùy tiện viết một bản báo cáo lên trường là cậu đủ mệt mỏi rồi."
Đông tử nói: "Cậu không nghe thấy câu nói dài dòng vừa rồi à? Dạo gần đây cậu rất nổi tiếng đó."
Trần Căn Sinh lười giải thích: "Lão tử không quan tâm, tùy bọn hắn."
Trương Đức soái thở dài nói: "Sau này cậu chú ý một chút, bọn họ đang để mắt đến cậu đó."
Trần Căn Sinh bực bội trong lòng, liền thay đồ thể thao đi chạy bộ.
Trần Chi Hoa tìm đến Trần Căn Sinh đang chạy bộ ở sân vận động.
"Tiểu gia, chuyện của ngài ta đã nghe rồi, ta đã nói rõ tình hình cho các cán bộ nhà trường rồi."
"Còn có cái đám hội sinh viên gì đó, bọn họ mà còn dám kiếm chuyện với Lão tử, ngài cứ việc nói với Nhất Cáp."
"Vâng, ta hiểu rồi, còn có gì nữa không ạ?"
Trần Căn Sinh nghĩ ngợi rồi nói: "Đừng để cái đám hội sinh viên kia gây khó dễ cho Lão tử, Lão tử thích gì thì làm cái đó."
"Cái này, hơi khó à."
"Khó cỡ nào?"
"Dù sao thì ngài cũng là thành viên của trường, nếu như làm trái kỷ luật của trường thì bọn họ sẽ không bỏ qua đâu ạ."
Trần Căn Sinh hỏi: "Có cách nào không?"
Trần Chi Hoa nói: "Ngài tiết lộ thân phận cho cán bộ lãnh đạo nhà trường đi, như vậy ngài sẽ thuận tiện hơn khi làm việc tại trường, cho dù có làm trái một vài kỷ luật không quan trọng thì chỉ cần nhà trường không nói gì thì hội sinh viên cũng không dám làm gì ngài."
"Ừm, ta hiểu rồi, cô đi làm đi."
Trần Căn Sinh cảm thấy mình ở trường mà còn phải bị mấy đứa sinh viên khác dạy dỗ, điều này khiến hắn rất khó chịu!
Chuyện này Trần Chi Hoa báo lại với Trần lão đại.
Không ngờ, ngày hôm sau Từ Uẩn đã đích thân lái chiếc xe Hồng Kỳ bản cao cấp tùy chỉnh đến trường Đại học Kinh Đô.
Các cán bộ lãnh đạo nhà trường đều vội vàng ra đón tiếp.
Từ Uẩn là thương nhân có đóng góp lớn cho Hoa Hạ, thân phận địa vị trong xã hội vô cùng cao. Lại còn là phu nhân của tập đoàn Ba Thục.
Hơn nữa lần này bà đến trường Đại học Kinh Đô là muốn quyên tiền, một khoản tiền bằng vàng ròng bạc trắng. Chứ không phải là quyên kiểu xây dựng lầu dạy học gì cả.
Hiệu trưởng, phó hiệu trưởng, chủ nhiệm,... toàn bộ có mặt đón tiếp.
Khung cảnh hoành tráng, các sinh viên nhao nhao tụ tập lại xem.
"Oa! Khí chất quá!"
"Thần tượng chung của phụ nữ!"
"Đúng vậy, cống hiến của bà ấy có thể nói là giúp chúng ta những người phụ nữ nở mày nở mặt."
"Nghe nói lần này số tiền quyên góp lớn nhất kể từ khi trường Đại học Kinh Đô thành lập đến nay."
Phía sau Từ Uẩn có năm mỹ nữ với nhan sắc khác nhau đi theo.
"Trời ơi, đây không phải là Trần gia Ngũ Đóa Kim Hoa đó sao?"
"Nào chỉ là kim hoa, kim cương hoa mới đúng!"
"Đây là lần đầu tiên ta thấy cả năm người họ cùng xuất hiện đấy."
"Trần lão đại quyến rũ yêu kiều, Trần Tiểu Nhị anh dũng hiên ngang, Trần Tiểu Tam ngạo kiều ngang bướng, Trần Tiểu Tứ ôn nhu lễ độ, Trần Tiểu Ngũ trong sáng thuần khiết."
"Tôi sắp phát điên rồi! Phụ nữ ưu tú như thế, sau này không biết sẽ gả cho người đàn ông như thế nào nữa?"
"Hứa với tôi, đừng lấy chồng được không?"
Các nam sinh hô hào.
Trần lão đại vung ngón tay với mấy nam sinh đang đứng một bên, cười duyên dáng.
Hoàng Hải kích động kẹp chặt chân: "Ta nhịn không được muốn quỳ xuống."
Trương Đức soái nói: "Ta nghe nói Trần lão đại rất thích nuôi trai đẹp, ta muốn gọi bà một tiếng chủ nhân."
Bạn cần đăng nhập để bình luận