Lão Sư, Ta Thật Sự Không Phải Học Sinh Nghèo!

Chương 165: Đàm cái yêu đương

Chương 165: Hẹn hò Thời gian đại học đối với Trần Căn Sinh mà nói vô cùng phong phú. Mỗi ngày trừ giờ học chuyên ngành, thời gian còn lại hắn liền học đầu tư cổ phiếu. Trần Chi Hoa không có lớp thì đến ký túc xá của Trần Căn Sinh, cầm tay chỉ dạy. Hoàng Hải, Đông Tử cùng đám bạn cùng phòng thì ra vẻ ân cần. Không đi quán net, ký túc xá cũng sạch sẽ, bọn họ ăn mặc cũng tươm tất. Trương Đức Soái còn cố ý mua chút hoa quả, cắt thành đĩa trái cây cho Trần Chi Hoa.
“Trần lão sư, mời ăn trái cây.” Trần Chi Hoa lịch sự cười: “Cảm ơn.” Nói xong, Trần Chi Hoa dùng tăm đâm một miếng dứa đút cho Trần Căn Sinh ăn.
“Má…” Trương Đức Soái tức điên nắm chặt nắm đấm, căm hận nhìn Trần Căn Sinh.
Hoàng Hải, Đông Tử nhao nhao kéo Trương Đức Soái lại.
“Thôi đi, Trương liếm cẩu.” “Đúng đó, đừng nghĩ nhiều, kia là tiểu gia người ta, có đồ ngon đương nhiên phải hiếu kính người lớn.” Trần Chi Hoa nói: “Làm phiền các cậu rót hộ chén nước nóng, pha giúp cái gói trà này.” “Vâng, được thôi.” Đinh linh linh... Một số lạ gọi đến điện thoại của Trần Căn Sinh.
“Ai đấy?” “Chu Tể Tể, cậu đang ở đâu vậy?” “Ở ký túc xá.” “Cái Kim Nguyên Bảo của cậu xác thực có giá trị 18 vạn, tôi chuyển cho cậu ba vạn rồi đấy.” Trần Căn Sinh vui mừng, xem ra Chu Tể Tể này vẫn giữ lời.
“À, cậu chuyển vào Wechat của tôi đi.” “À, muốn nhân cơ hội lấy Wechat của tôi à? Nhìn cậu có vẻ đàng hoàng, thực ra lại bụng dạ gian xảo đúng không? Đừng tưởng tôi không biết các người, lũ đàn ông các người đang nghĩ gì, bẩn thỉu.” “Hả... Cô bị ngốc à? Thế cô định làm thế nào thì đưa tiền cho tôi?” “Đến dưới lầu ký túc xá của tôi, tiện thể giúp tôi mua 20 chiếc dù che.” “Lão tử không đi, tiền kia lão tử không cần.” Trần Căn Sinh cảm thấy nhục nhã, cái bà Phong này quá đáng, trực tiếp cúp điện thoại.
Trần Chi Hoa nhíu mày hỏi: “Là Chu Tể Tể sao?” “Ừm, cái bà Phong này nghĩ mình ghê gớm lắm à?” Hoàng Hải kinh ngạc nói: “Cậu vừa cúp máy điện thoại của cô ta hả?” Đông Tử nói: “Cậu xong rồi, nhanh chóng rời khỏi ký túc xá đi.” Trương Đức Soái nói: “Hay là cậu đến quán net, để Trần lão sư ở ký túc xá chúng ta chờ cậu.” “Lão tử sợ cái gì chứ, loại phụ nữ này là thích bị ăn đòn.” Trần Căn Sinh vốn nghĩ bồi thường tiền là xong, không ngờ Chu Tể Tể này còn dây dưa với hắn.
Trần Chi Hoa hỏi: “Tiểu gia, có cần ta ra mặt không?” “Không cần, chúng ta cứ kệ cô ta là được.” Học cổ phiếu cả ngày, Trần Căn Sinh cùng Trần Chi Hoa, Hoàng Hải, Đông Tử bọn người đi nhà ăn.
Lượng cơm ăn của Trần Căn Sinh rất kinh người, để tiện, trực tiếp mua một cái bát inox lớn để xới cơm.
Mỗi bữa mười món ăn, đây cũng là Trần Căn Sinh cố ý tiết kiệm, chứ phải 20 món mới có thể thỏa mãn dạ dày hắn.
Đám học sinh đến ăn cơm trong nhà ăn nhao nhao cầm điện thoại di động lên quay.
Trần Chi Hoa quát lớn: “Tất cả cất điện thoại đi! Không ăn cơm hả các người.” Các học sinh lúc này mới hậm hực thu điện thoại về.
Trần Căn Sinh là người không câu nệ tiểu tiết, quen rồi việc người khác kinh ngạc vì lượng cơm ăn của hắn.
Chu Tể Tể xuất hiện trước mặt Trần Căn Sinh: “Tìm mấy nhà ăn rồi, hóa ra nhóc con trốn ở đây.” “Ta không cần trốn tránh cô, không muốn cùng cô dây dưa không rõ.” Chu Tể Tể đặt ba vạn tiền mặt lên bàn, trên gương mặt trang điểm đậm nở một nụ cười gian xảo: “Tiền qua đêm tối hôm qua, ba vạn.” Nói xong Chu Tể Tể liền rời nhà ăn.
Trong nháy mắt, các học sinh trong nhà ăn như vỡ tổ.
“Cái này...Trắng trợn vậy sao?” “Huynh đệ, cậu có tài nguyên ngon thế, sao không chia sẻ cho anh em chút?” “Cậu giỏi đấy, bị Chu Tể Tể bao nuôi rồi.” “Một đêm liền ba vạn, chuyện này tôi cũng làm được đó, tay không lột da cũng là lột da, chi bằng kiếm chút tiền sinh hoạt còn hơn.” “Huynh đệ, giới thiệu chút đi.” Trần Căn Sinh đặt đũa xuống, giận dữ quát: “Cả lũ câm mồm hết cho Lão tử!” Chu Tể Tể đủ tàn ác, một câu liền khiến danh dự của Trần Căn Sinh sạch không.
Có thể nhẫn nhịn, không thể nhẫn nhục, nhịn một, nhịn hai, đến nhịn ba thì hết chịu nổi.
Nhất định phải cho cô ta chút màu sắc mới được.
Trần Căn Sinh cũng không nuốt trôi cơm, vội vàng rời nhà ăn.
Trần Chi Hoa đuổi theo ra ngoài, lo lắng hỏi: “Tiểu gia, ngài không sao chứ? Chuyện này tôi sẽ phản ánh với nhà trường.” “Không cần phản ánh, ta tự mình xử lý.” Trần Căn Sinh tự mình ra mặt giải quyết, Trần Chi Hoa biết hắn thực sự tức giận.
Trong ký túc xá.
Hoàng Hải, Đông Tử, Trương Đức Soái, Triệu Dũng và đám bạn cùng phòng nhao nhao chất vấn Trần Căn Sinh.
Trương Đức Soái khinh bỉ nói: “Không ngờ nha, lại ăn bám, cậu quá làm mất mặt đàn ông bọn mình, không biết xấu hổ, đối với hành vi của cậu, tao chỉ có thể nói một câu, lần sau rủ tao đi cùng.” Hoàng Hải giục: “Nói chi tiết xem nào, tao thích nhất nghe chi tiết.” Trần Căn Sinh nói: “Bỏ đi, cô ta đang hại tao, tụi mày không thấy à? Cái bà Phong này là muốn bôi xấu danh tiếng của lão tử.” Triệu Dũng vẫn là một nam sinh khá chính trực, cậu ta nói: “Đối với dạng con gái ngang ngược lại mạnh mẽ này, cậu chỉ có chinh phục được cô ta thì cô ta mới giống như mèo nhỏ ngoan ngoãn được.” Trần Căn Sinh hỏi: “Chinh phục thế nào?” Triệu Dũng nói: “Là phải mạnh mẽ hơn cô ta về mọi mặt, dạng phụ nữ này không thích đàn ông mềm yếu, thích loại cứng cỏi.” Trần Căn Sinh trong lòng hiểu phải chế phục cái con heo con dê này như thế nào.
...
Kinh Đô Đại Học có hội diễn văn nghệ.
Các bạn học có tài đều tích cực tham gia, như vậy có thể bồi dưỡng năng lực tổ chức, hợp tác nhóm, và còn có thể mở rộng giao tiếp. Đại học thường có rất nhiều hoạt động, cũng có hoạt động công ích.
Trần Căn Sinh không có tài nghệ gì nên không tham gia.
Nhưng Chu Tể Tể lại là người phụ trách chính hội diễn văn nghệ, rất nhiều học sinh đều đến xem hội diễn là vì cô ta.
Vù vù vù.
Một chiếc xe gắn máy hầm hố lái tới, dừng ở cổng giảng đường lớn số 100.
Chu Tể Tể đeo ghita nhìn thấy chiếc xe gắn máy này, trợn tròn mắt, cuống cuồng chạy tới, tay run run vuốt ve chiếc xe.
“Ôi ôi… Ôi ôi… Cái này... Ai nha? Đạo kỳ chiến phủ!!!” “Ngầu quá, hàng không mẫu hạm trên đường lớn, trên toàn cầu chỉ có 6 chiếc, có tiền cũng chưa chắc mua được.” Chu Tể Tể yêu thích vuốt ve không ngừng, miệng lẩm bẩm: “Ôi ôi, cái xúc cảm này, thật gợi cảm quá, toàn thể tỏa ra vẻ đẹp hoang dại.” “Của trường mình sao? Hay là bên ngoài?” “Trường mình chắc chắn không có học sinh nào có thể lái nổi chiếc xe gắn máy đỉnh cấp thế này.” Chu Tể Tể chắc chắn nói: “Tôi nhất định phải hẹn hò với chủ nhân chiếc xe máy này, để có thể cưỡi lên chiếc xe này, tôi nguyện hy sinh vật trân quý mà tôi đã giữ gìn 20 năm qua.” “Cậu giữ gìn vật trân quý 20 năm? Là cái gì?” Chu Tể Tể mắt tràn ngập hình ảnh đạo kỳ chiến phủ, yếu ớt thở dài: “Vốn định để dành cho chồng tương lai, hiện giờ e là không giữ được rồi, đạo kỳ chiến phủ là ước mơ lớn nhất của tôi, nhất định phải được cưỡi nó một vòng quanh Kinh Đô.” “Khụ khụ khụ…” Một tiếng ho khan cố ý vang lên.
Trần Căn Sinh hai tay đút túi quần, trực tiếp ngồi lên xe đạo kỳ chiến phủ, liếc Chu Tể Tể: “Bỏ tay ra, vừa rồi tao nghe mày nói muốn hẹn hò với chủ nhân chiếc xe môtô này? Mày đúng là con cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga, nằm mơ hả?” Vù vù vù.
Trần Căn Sinh khởi động đạo kỳ chiến phủ, cái tiếng động cơ kia đối với Chu Tể Tể quả thực chính là thuốc kích thích vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận