Lão Sư, Ta Thật Sự Không Phải Học Sinh Nghèo!

Chương 447: mua không bằng trộm

Chương 447: Mua không bằng trộm
Trần Căn Sinh không hiểu những đồ cổ này, nhưng việc chúng được để ở đây đã nói lên giá trị của chúng.
Trần Căn Sinh nhìn đầu rắn, hỏi: “Mười hai đầu thú, còn bốn cái tung tích không rõ, ngươi biết chúng ở đâu không?”
Lão bá tước mỉm cười lắc đầu: “Không biết, ta chỉ có một cái này.”
Trần Căn Sinh cảm thán: “Nói thật, ta rất muốn mua lại, vì sao ngươi không bán?”
“Bởi vì ta không thiếu tiền.”
“Vậy vì sao ngươi công khai?”
Lão bá tước cảm thấy Trần Căn Sinh không có chút lễ phép nào, hỏi thẳng vấn đề như vậy, không biết uyển chuyển hỏi.
Lão bá tước có chút tức giận: “Trần tiên sinh thưởng thức xong chưa?”
“Ta xem thêm chút nữa.”
Lão bá tước nói: “Sở dĩ ta công khai, là vì ta không thể một mình thưởng thức, đồ tốt như vậy, muốn đem ra để mọi người chia sẻ.”
Trần Căn Sinh lúc này có một cỗ xúc động, nếu hắn muốn cướp đầu rắn đi từ đây, sẽ không ai cản được hắn.
Chỉ có điều như vậy sẽ khiến hắn trên quốc tế bị dùng ngòi bút làm vũ khí chỉ trích.
Sự nghiệp của hắn sẽ bị tổn thất nặng nề, Trần Gia cũng sẽ như vậy.
Trần Căn Sinh khắc chế xúc động, quay lại hỏi Tiểu Hạc: “Ngươi nhìn kỹ chưa?”
“Ừm, nhìn kỹ rồi.”
Hai người ra khỏi phòng cất giữ.
Tiểu Hạc cười hỏi: “Bá tước tiên sinh, ta có thể mượn nhà vệ sinh của ông một chút được không?”
“Được.”
Lão bá tước cho người hầu dẫn Tiểu Hạc đi nhà vệ sinh.
Trần Căn Sinh và lão bá tước ngồi ở ghế sô pha phòng khách uống trà.
“Trần tiên sinh không quản đường xá xa xôi đến Đại Bất liệt điên chỉ để xem một chút đầu thú thôi sao?”
Lúc này lão bá tước bắt đầu cảnh giác.
Trần Căn Sinh buông tay nói: “Ta đến mua, đáng tiếc ngươi không bán.”
“Đầu rắn không bán, nhưng ta có mấy bức tranh chữ cất giữ có thể bán cho ngươi.”
“Mấy thứ đó ta không hứng thú, ta chỉ có hứng thú với đầu rắn, 50 triệu đô la không ít, ngươi mang ra đấu giá cũng chưa chắc đã được giá cao như vậy.”
Lão bá tước coi thường nói: “Đầu rắn không thể so sánh với tiền được.”
Tiểu Hạc trở về, Trần Căn Sinh đứng dậy cáo biệt.
Trở lại khách sạn, Tiểu Hạc liền bắt đầu chuẩn bị.
Trần Căn Sinh hỏi: “Có chắc không?”
“Chắc được một nửa thôi.”
Trần Căn Sinh nói: “Đừng đi, nhỡ bị bắt, ngươi cũng gặp nguy hiểm đến tính mạng.”
“Cô gia, người không cần lo lắng cho ta, không phải chỉ mình ta hành động, còn có một thành viên của nữ thần điện nữa.”
Tiểu Hạc kiểm tra súng ngắn, đạn, đặt vào túi bên hông, trong ống tay áo giấu mấy cái phi tiêu.
Trần Căn Sinh hỏi: “Ta có thể giúp gì không?”
“Người cứ ở khách sạn chờ bọn ta, mục tiêu của người quá lớn, một khi bị phát hiện sẽ ảnh hưởng đến thanh danh của người.”
Đến khi xuất phát, một thành viên khác cũng tới, dưới lầu có một chiếc xe con không biển số chở Tiểu Hạc đến Lão Trang Viên.
Trần Căn Sinh đứng trước cửa sổ, lo lắng bất an.
Vì có thể khiến cho Lão Phạm đưa Uy Quốc Anime hết lệnh cấm, chuyến này cũng không thể không làm.
Trần Căn Sinh cảm thấy nhất định phải làm chút gì đó, giảm bớt nguy hiểm cho Tiểu Hạc lần này.
Trần Căn Sinh ra khỏi khách sạn, đi tản bộ ở gần đó, hắn muốn tìm một biện pháp, làm thế nào để giảm bớt nguy hiểm cho Tiểu Hạc.
Hắn thấy bên đường có mấy người lang thang, trước mặt đặt cái chén.
Trần Căn Sinh nảy ra một kế, đi tới trước mặt một người lang thang, từ trong túi lấy ra một xấp bảng Anh, rút một tờ 50 bảng Anh đặt vào trong chén của người đó.
Người lang thang ngạc nhiên cúi đầu cảm tạ Trần Căn Sinh.
Trần Căn Sinh hỏi: “Ngươi muốn kiếm nhiều tiền hơn không?”
“Ta rất muốn, tiên sinh.”
“Giúp ta tìm thêm mấy người lang thang giống như ngươi, càng nhiều càng tốt.”
“Ngài muốn làm gì?”
“Ta muốn phát tiền cho bọn họ.”
Người lang thang lập tức nói chuyện này cho mấy người lang thang xung quanh.
Trần Căn Sinh mỗi người cho họ 50 bảng Anh, bảo họ trong 10 phút tìm thêm càng nhiều người lang thang càng tốt.
Quả nhiên, một đám người lang thang đen nghịt đi về phía Trần Căn Sinh.
Trần Căn Sinh hỏi: “Trong các ngươi ai biết lái xe?”
Một số người lang thang nhao nhao giơ tay.
Rất nhanh, sáu chiếc xe buýt cũ kỹ chạy đến.
Sáu cô gái đi đến trước mặt Trần Căn Sinh.
“Cô gia, ngài muốn mua xe buýt, còn gì nữa để phân phó?”
“Cô gia, đây là 10 vạn bảng Anh mà ngài cần.”
“Cô gia, nếu như ngài muốn giúp Tiểu Hạc, ta kiến nghị ngài không cần lộ diện, một khi bắt đám người lang thang này, họ nhất định sẽ khai ra.”
Trần Căn Sinh chỉ vào mũ lưỡi trai và khẩu trang của mình: “Ta đã chuẩn bị rồi, các ngươi có thể đi về.”
Sáu cô gái rời đi.
Trần Căn Sinh đưa 100.000 bảng Anh cho đám người lang thang xem: “Bây giờ các ngươi lên sáu chiếc xe buýt này, đi đến Phỉ Đốn Trang Viên.”
“Thưa tiên sinh, chúng ta đi Phỉ Đốn Trang Viên làm gì?”
“Đương nhiên là ăn xin, đi xin họ, nếu họ không cho, các ngươi liền quấy rối.”
Trần Căn Sinh lại phát cho mỗi người 100 bảng Anh: “Số tiền còn lại, đợi các ngươi về, sẽ chia hết cho các ngươi, lên xe đi.”
Đám người lang thang lục tục lên xe, tiến về Phỉ Đốn Trang Viên.
Đám người lang thang này có thể nói là đã cứu Tiểu Hạc, bọn họ đến Phỉ Đốn Trang Viên, chen chúc xuống, tại cửa chính liền bắt đầu ăn xin.
Lập tức có nhiều người lang thang đến vậy, nhân viên bảo an lập tức đuổi bọn họ đi.
Theo như Trần Căn Sinh đã nói, họ bắt đầu làm ầm ĩ.
Càng ngày càng nhiều nhân viên bảo an bị điều đến cửa lớn, duy trì những người lang thang này.
Lão bá tước nhận được tin tức, nhíu mày: “Tại sao lại đột nhiên có nhiều người lang thang thế này?”
“Bá tước đại nhân, chuyện này rất kỳ quặc.”
“Chẳng lẽ có người muốn cướp đầu rắn?”
Lão bá tước nói: “Ai lại không muốn sống như vậy, dám đến cướp đầu rắn của ta, bên phòng cất giữ phải tăng thêm người.”
“Dạ, bá tước đại nhân.”
Rầm!
Bị cúp điện!
Bốn phía một mảnh tối đen.
Bá tước đại nhân hoảng loạn, lập tức sai người hầu nhóm lửa thắp nến.
“Mau đi phòng cất giữ.”
Đội trưởng đội bảo an dùng bộ đàm điều nhân viên bảo an ở cửa lớn quay về.
Cửa lớn trống không, đám người lang thang liền xông vào trong trang viên.
Lão bá tước được bảo vệ đi vào phòng cất giữ, nơi này không bị trộm.
“A!!!”
Một tiếng thét chói tai vang lên.
Lão bá tước hoảng sợ: “Ngải Nhã! Cháu gái của ta!”
“Có phải bị bắt cóc rồi không?”
“Nhanh, mau đi bảo vệ cháu gái của ta.”
Lão bá tước hốt hoảng chạy qua hơn nửa trang viên đến phòng của con trai.
Khi lão bá tước gõ cửa ra, con dâu và cháu gái đều không sao.
“Gia gia, người sao vậy?”
“Ngải Nhã, vừa rồi là cháu kêu sao?”
“Không phải ạ, cháu vừa nãy đang ngủ.”
Con dâu nói: “Ta là nghe được một tiếng hét lớn.”
Lão bá tước mặt xám như tro, quay người lại hớt hải trở về phòng cất giữ.
Phòng cất giữ đã bị mở, đầu rắn không thấy đâu.
Còn có mấy bức tranh chữ quý cũng không thấy.
“Tìm! Mau đuổi theo! Bọn chuột nhắt ngu xuẩn các ngươi!”
Nhân viên bảo an ùa ra ngoài.
Mà lúc này, đám người lang thang quậy một hồi, đều lên xe rời đi.
Một đám nhân viên bảo an chặn bọn họ lại.
Lão bá tước đau lòng nhìn phòng cất giữ, toàn thân run rẩy.
“Hì hì ha ha, hello, lão hỗn đản.”
Tiểu Hạc từ trong bóng tối phòng cất giữ bước ra, trong tay cầm đầu thú, đôi mắt đảo một vòng gian xảo.
“Ngươi? Ngươi không đi?”
Tiểu Hạc nói một tràng tiếng Anh London chuẩn xác, lão bá tước hoàn toàn không nhận ra là ai.
“Đương nhiên là không đi, bây giờ ta mới phải đi.”
Tiểu Hạc vung đầu thú lên, đập một cái vào đầu lão bá tước.
Lão bá tước ngất xỉu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận