Lão Sư, Ta Thật Sự Không Phải Học Sinh Nghèo!

Chương 1116 nhi nữ tranh chấp

Chương 1116: Con cái tranh chấp
Trần Căn Sinh đang đau đầu vì chuyện quốc gia. Trần Thụ Miêu và Trần Thụ Lang lại bắt đầu minh tranh ám đấu.
Trần Thụ Lang hiện giờ có uy vọng rất lớn tại Đại Trần Quốc, đội săn bắn dưới tay đã phát triển lên đến hơn 8 triệu người, quản lý toàn bộ hoạt động vận chuyển, khai thác quặng và các nghiệp vụ khác của Đại Trần Quốc.
Quan trọng hơn là, Trần Thụ Lang lại là con trai cả của Trần Căn Sinh, rất nhiều thành chủ đều rất tôn kính Trần Thụ Lang, họ đều cho rằng người cuối cùng sẽ kế thừa Đại Trần Quốc, trở thành quốc chủ đời tiếp theo, chính là Trần Thụ Lang. Bởi vậy Trần Thụ Lang có được rất nhiều mặt mũi trước mặt các thành chủ.
Trần Thụ Miêu lại khác, trong trận đại chiến Vạn Thú Hải, nàng đã để toàn bộ đại quân mãnh thú của Trần Thụ Lang bị tiêu diệt sạch, buộc phải một lần nữa thuần phục dã thú, tổ kiến lại đại quân dã thú. Đồng thời, Trần Thụ Miêu còn kiêm luôn công việc chăn nuôi của Đại Trần Quốc, Trần Thụ Miêu không có người thân tín, không giống như Trần Thụ Lang, cả đội săn bắn đều vô cùng trung thành với hắn. Tính cách của Trần Thụ Miêu cao ngạo, không thích giao thiệp với người khác, đó cũng là điểm yếu của nàng. Chỉ có Hiên Viên Thắng Nguyệt là một lòng muốn trải đường cho con gái.
Tại một khu thuần thú cỡ lớn gần Vạn Thú Hải, Trần Thụ Miêu đang thuần phục mấy con dã thú. Cách đó không xa, mấy chục chiếc xe chở hàng lơ lửng bay tới, người cầm đầu là một tộc nhân của Trần gia, Trần Quả Tốn. Hắn còn có một thân phận khác, đó chính là con trai của Trần Diệp Chiếu và Thủy Ngọc. Giờ cũng đã 18 tuổi, được sắp xếp vào bộ phận chăn nuôi của Đại Trần Quốc, hắn thân thiết với Trần Thụ Miêu nhất. Trần Quả Tốn là người có bối phận thấp nhất trong các tử tôn Trần gia. Trần Quả Tốn phụ trách dẫn đội đi bắt một số dã thú, đưa đến khu thuần thú cho Trần Thụ Miêu huấn luyện. Đó không phải là chức trách chính của hắn, chức trách của hắn là nuôi dưỡng các gia súc có thể dùng làm thịt và vắt sữa, như bò sữa, dê sữa. Nhưng Trần Quả Tốn biết, nếu cứ tiếp tục làm công việc này, hắn sẽ không bao giờ ngóc đầu lên được. Từ khi còn nhỏ, hắn đã biết mình thuộc chi thứ trong tộc, mãi mãi không thể đảm nhận trách nhiệm trong gia tộc, càng không thể trở thành tộc nhân nòng cốt. Bởi vậy, hắn thầm hạ quyết tâm phải đưa người chi thứ vào tầng lớp nòng cốt của gia tộc. Hắn cố ý xin đến bộ phận chăn nuôi để được ở gần Trần Thụ Miêu, đủ kiểu nịnh bợ Trần Thụ Miêu.
“Nhị cô nãi nãi, đây đều là những con thú bắt được trong thời gian gần đây, có tất cả 189 con.”
Trần Thụ Miêu cau mày nói: “Sao lại ít thế?”
Trần Quả Tốn cố ý làm như vậy, hắn muốn đẩy trách nhiệm lên đầu Trần Thụ Lang.
Trần Quả Tốn ra vẻ đăm chiêu, không nói gì.
Trần Thụ Miêu quát lớn: “Ta hỏi ngươi đấy, rốt cuộc là có chuyện gì?”
Lúc này, Trần Quả Tốn mới khúm núm mở miệng nói: “Là đội săn bắn, hiện tại bọn họ tranh giành dã thú với chúng ta, nói là xưởng đóng hộp và chợ bán thức ăn không có hàng, cần bổ sung.”
Trần Thụ Miêu nhíu chặt mày, giận dữ nói: “Vớ vẩn! Thịt ở mấy bãi chăn nuôi của chúng ta cung cấp còn chưa đủ hay sao, đã sớm nói dã thú đều do ta thuần phục.”
Trần Quả Tốn lắc đầu thở dài: “Cô nãi nãi, thế lực của chúng ta mỏng manh, chỉ có hơn năm vạn người lính, còn bọn họ có tới 8 triệu thành viên đội săn bắn, mà lại tất cả đều rất trung thành với Trần Thụ Lang.”
“Đáng chết Trần Thụ Lang, ta chưa tìm hắn gây chuyện, bây giờ lại dám tìm ta gây sự.” Trần Thụ Miêu giận không kìm được, chuẩn bị đi tìm Trần Thụ Lang.
Trần Quả Tốn vội vàng ngăn lại: “Cô nãi nãi, ngài không thể xúc động, tuy nói ngài lập công trong trận đại chiến Vạn Thú Hải, lão tổ cũng có ban thưởng cho ngài, nhưng bây giờ trong tay ngài không có thế lực, chúng ta đánh không lại hắn.”
Trần Thụ Miêu lạnh lùng nói: “Chẳng lẽ cứ để vậy sao?”
Trần Quả Tốn nói: “Việc quan trọng nhất hiện giờ là bồi dưỡng thế lực cho bản thân. Trần Thụ Lang có đội săn bắn, chúng ta phải gây dựng lại đội quân mãnh thú, hơn nữa còn phải lôi kéo các thành chủ lớn, để họ thấy được thế lực của chúng ta, muốn biểu hiện cho lão tổ thấy.”
“Thật đáng ghét, nếu không phải toàn bộ quân mãnh thú của ta đã chết, ta mới không để yên đâu.” Trần Thụ Miêu nhìn về phía Trần Quả Tốn, nói: “Tiểu tử ngươi cũng coi như có chút lương tâm, còn nhớ khi nhỏ ta tốt với ngươi, trong cả gia tộc chỉ có mình ngươi là chịu đi theo ta.”
Trần Quả Tốn lập tức biểu thị trung thành: “Cô nãi nãi, ta nguyện ý một lòng trung thành với ngài mãi mãi, ủng hộ ngài trở thành quốc chủ Đại Trần Quốc đời tiếp theo.”
Trần Thụ Miêu hỏi: “Ngươi có biện pháp gì hay sao?”
“Đội ngũ của chúng ta quá ít, ta nghĩ chúng ta có thể triệu tập một chút người từ những nơi khác tới, bồi dưỡng thành thế lực của chúng ta.”
“Ngươi nói thì dễ, ta không có quyền điều động quân từ mười lộ đại quân.”
Trần Quả Tốn nói: “Ta nói không phải mười lộ đại quân, mà là đội săn bắn. Trong 8 triệu người của đội săn bắn, rất nhiều người chỉ ăn không ngồi rồi, bình thường rất ít làm việc, hơn nữa vận chuyển đã có hộp nguyên tử co giãn, khai thác quặng cũng đã có công nhân, đâu cần nhiều người như vậy, chuyện này ngươi nên nói với quốc chủ.”
Đôi mắt đẹp của Trần Thụ Miêu sáng lên: “Tiểu tử ngươi có biện pháp thật đấy, ta sẽ về Lai Nhân Thành nói với cha ta.”
Biện pháp này của Trần Quả Tốn không chỉ làm suy yếu thế lực của Trần Thụ Lang, mà còn có thể gây mâu thuẫn, khiến mâu thuẫn giữa hai người họ thêm gay gắt. Trần Thụ Miêu điều khiển xe bay về phía Lai Nhân Thành.
Trong phủ thành chủ.
Trần Căn Sinh đang xem số liệu mà Trần Thổ Cao trình báo.
“Mầm nhỏ, có chuyện gì sao?”
“Ân, có việc, muốn nói chuyện riêng với cha.”
Trần Thổ Cao lấy cớ rời đi. Trần Căn Sinh bỏ số liệu xuống, cười hỏi: “Sao thế? Nói đi.”
Trần Thụ Miêu ra vẻ tủi thân hỏi: “Cha, trong trận đại chiến Vạn Thú Hải lần này, con có phải có công không?”
“Đương nhiên, hơn nữa còn là một công lớn, nói đi, con muốn thưởng cái gì?”
“Con muốn một chút binh lính giúp con bắt dã thú. Quân dã thú của con đều đã chết cả rồi, con còn muốn thuần phục lại, rất phiền phức, người con có thể sử dụng cũng không nhiều.”
Trần Căn Sinh nói: “Chuyện này không khó, ta sẽ để Mãn Đăng điều cho con một chút.”
Trần Thụ Miêu lắc đầu nói: “Cha, con không muốn tướng sĩ của mười lộ đại quân, họ dùng để đánh trận, mà lại không có kinh nghiệm trong việc bắt dã thú, con muốn thành viên của đội săn bắn, họ có kinh nghiệm.”
Trần Căn Sinh nói: “Cái này con cứ nói với đại ca con là được rồi.”
“Hắn sẽ không cho con đâu, những người đội săn bắn đó rất trung thành với hắn, hơn nữa lại có tới 8 triệu người. Con nghe nói trong 8 triệu người đó thì hơn phân nửa đều chỉ ăn không ngồi rồi, không làm việc gì, mà mỗi tháng vẫn nhận được 10.000 Đại Trần tệ. Ca ca con làm thế này chỉ thêm phiền phức cho Đại Trần Quốc.”
Trần Căn Sinh kinh ngạc nói: “Sao lại nhiều đến vậy, một đội săn bắn tận 8 triệu người cơ à.” Trần Căn Sinh cũng cảm thấy hơi quá mức.
Trần Thụ Miêu lại thêm mắm dặm muối: “Hiện tại cũng không đi săn, các loại thịt đều do các bãi chăn nuôi của con cung ứng, bọn họ chỉ phụ trách vận chuyển và khai thác quặng thôi. Mà khai thác quặng cũng có công nhân rồi, còn vận chuyển thì càng dễ, chỉ cần có hộp nguyên tử co giãn thì một người làm cũng được, nếu phải vận chuyển đi các hướng khác nhau, thì một vạn người là đủ rồi.”
Nghe Trần Thụ Miêu nói, Trần Căn Sinh cảm thấy rất có lý.
“Con nói không sai, ta sẽ gọi đại ca con về, ta muốn nói chuyện cẩn thận với hắn.”
Trần Thụ Miêu thầm mừng rỡ trong lòng, một khi giải tán được đội săn bắn, nàng có thể đối phó Trần Thụ Lang rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận