Lão Sư, Ta Thật Sự Không Phải Học Sinh Nghèo!

Chương 467: chi thứ cùng trực hệ chi chiến

Chương 467: Cuộc chiến giữa chi thứ và trực hệ
Dự án nảy ra trong đầu Trần Căn Sinh tuy không được văn hoa cho lắm, nhưng lại phá vỡ tam quan của mọi người. Việc nó có kiếm ra tiền hay không thì còn phải bàn.
Yêu cầu của Trần Căn Sinh là tạo ra những cô gái silicone cấp cao, có cảm giác đau, tỉ lệ mô phỏng chân thật một chọi một. Không biết khi những cô gái silicone này tung ra thị trường thì hiệu quả sẽ ra sao.
Mọi người vừa ăn vừa đưa ra ý kiến của mình. Họ không hiểu rõ về dự án này, chỉ có thể mù quáng ủng hộ Trần Căn Sinh.
“Năm sau có một số người sẽ tốt nghiệp trung học. Ta đề nghị các ngươi đừng chỉ quanh quẩn trong nước mà hãy ra nước ngoài du học, khi học thành tài trở về sẽ có ích cho Lão Tử Điện.”
Trần Tĩnh Tư nói ra nỗi lòng của mình: “Hiện tại thành viên Lão Tử Điện rất đông, mọi người góp vốn quá nhiều, chúng ta nhất định phải làm thêm nhiều dự án, đem số tiền đầu tư này bỏ ra ngoài.”
Dương Thải Phi nói: “Có những người chỉ là thành viên chứ không phải cổ đông của Tập đoàn Lão Tử Điện. Ta đề nghị cần sàng lọc kỹ, đặc biệt là ở mảng cổ đông.”
“Đúng vậy, bây giờ Lão Tử Điện đã khác xưa, không phải ai cũng có thể làm cổ đông.”
Bọn họ đều là thế hệ 00, mỗi năm tiền chia hoa hồng đã lên đến hơn trăm triệu. Đây chính là việc đi theo Trần Căn Sinh thì có thịt ăn.
Trần Căn Sinh hỏi: “Trong tài khoản của Lão Tử Điện có bao nhiêu vốn khả dụng?”
“Khoảng 220 tỷ.”
Trần Căn Sinh ngạc nhiên: “Nhiều vậy cơ à? Để tiền như vậy thì không sinh lời đâu, nhất định phải đầu tư ra ngoài.”
Tuy nói số tiền lớn như vậy gửi ngân hàng, mỗi năm tiền lãi cũng khá là tốt, nhưng những người này đều là phú nhị đại, căn bản không để mắt đến số tiền lãi này.
“Bạch lão sư, nếu như công ty cổ phần cùng Lão Tử Điện sáp nhập, cô cảm thấy thế nào?”
Lời nói của Trần Căn Sinh khiến Bạch Nga ngây người. Mọi người đều biết cổ đông lớn nhất hiện tại của công ty cổ phần là Hiên Viên Thắng Nguyệt.
Mà Bạch Nga vẫn rất kiêng kị Hiên Viên Thắng Nguyệt, lại không dám cộng sự với nàng.
Trong lòng Bạch Nga là cự tuyệt.
Dương Thải Phi lúc này lên tiếng: “Không ổn đâu, công ty cổ phần đã có quy mô lớn, thị trường trong nước cũng đã chiếm một nửa giang sơn, đang phát triển tốt như vậy, việc gì phải sáp nhập với Lão Tử Điện?”
Thực ra mọi người đều biết Hiên Viên Thắng Nguyệt không dễ chọc, càng không dễ hầu hạ.
Trần Căn Sinh cũng biết mọi người đang lo lắng: “Sau khi ta và Hiên Viên Thắng Nguyệt kết hôn, nàng sẽ đến xí nghiệp gia tộc làm việc, còn về công ty cổ phần, đến lúc đó nàng sẽ chuyển hết cổ phần trong tay cho ta, ta sẽ là cổ đông lớn nhất của công ty cổ phần. Như vậy các ngươi không cần lo lắng nữa.”
Nghe Trần Căn Sinh nói vậy, hắn thấy rõ ràng mọi người đều thở phào một hơi.
Sở dĩ Trần Căn Sinh làm vậy là hoàn toàn dựa theo suy nghĩ trong lòng. Xí nghiệp quá cồng kềnh, thà giảm bớt một chút chi tiêu không cần thiết, rồi sáp nhập tất cả thành một tập đoàn công ty để dễ quản lý hơn.
Trần Diệp Hào hỏi: “Tiểu thái gia, công ty cổ phần đó, chúng ta có thể đầu tư vào cổ phần không?”
“Cái này còn cần nghiên cứu. Dù sao hiện tại công ty cổ phần có sáu cổ đông.”
Bạch Nga nói: “Công ty cổ phần là một công ty thuần về thực nghiệp. Dưới trướng có xe chung, cửa hàng, bếp ăn, khu làm việc, trạm dừng chân các loại. Hiện tại tình hình phát triển rất mạnh, thị trường ở thành phố loại bốn đều đã bị chiếm. Cũng không biết tình hình tài chính hiện tại của công ty cổ phần thế nào.”
Nếu tình hình tài chính không lý tưởng lắm thì chắc chắn sẽ tiếp nhận đầu tư.
“Những vấn đề này đều để năm sau đi. Quan trọng nhất hiện tại là mau chóng thực hiện các dự án mà chúng ta đã định, nhất là app, đây là điều quan trọng nhất.”
Trần Diệp Hào hỏi: “Tiểu thái gia, vậy bao giờ sẽ triển lãm?”
“Sang năm.”
Còn hơn một tháng nữa là đến tết, chắc chắn là không kịp rồi. Rất nhiều việc vẫn cần hoàn thiện.
Đêm đó, Trần Căn Sinh cùng những bạn học này uống đến say khướt.
Khác với Trương Đức Soái bọn họ, những bạn học này đều là một trong những người sáng lập Lão Tử Điện, càng là hậu thuẫn đắc lực của Trần Căn Sinh. Nếu có một ngày Trần Căn Sinh cần họ thì họ cũng sẽ dốc hết gia sản để giúp Trần Căn Sinh.
Bữa tiệc kết thúc lúc 11 giờ. Sau khi tiễn mọi người về, Trần Căn Sinh ngồi trước cửa sổ sát đất, ngắm nhìn cảnh đêm Hỗ Thị.
Trần Chi Hoa bưng một chén trà đặc đến cho Trần Căn Sinh: “Tiểu gia, cũng nên đi ngủ thôi.”
“Ừm, ngươi cũng mau đi nghỉ ngơi đi, ngày mai chúng ta về Ba Thục Truân.”
Kinh Đô Đại Học thì không về nữa, sắp phải nhập học rồi. Trần Căn Sinh còn rất nhiều việc cần làm, đầu tiên là muốn đến chỗ gia gia để thỉnh kinh.
Trần Chi Hoa lại nói: “Tĩnh Tư và Diệp Hào vẫn chưa đi.”
“À, bảo bọn họ vào đi.”
Trần Căn Sinh cố ý giữ hai người này lại, hai người họ vừa là bạn bè hiếm có, lại vừa là người trong tộc, vô cùng trung thành với Trần Căn Sinh.
Hai người bước vào phòng.
Trần Căn Sinh cười nói: “Hai ngươi vẫn chưa dọn đến Ba Thục Truân à?”
“Đã dọn rồi, ngươi bảo chúng ta chuyển đến mà.”
Trần Căn Sinh đã quên mất chuyện này: “À, chuyển đến là tốt rồi. Người nhà của các ngươi ở Ba Thục Truân sống có ổn không?”
Trần Diệp Hào không dám nói.
Trần Tĩnh Tư lắc đầu, lộ ra một nụ cười khổ: “Nhà chúng ta ở Ba Thục Truân không có cảm giác tồn tại, sắp bị người chế giễu đến chết rồi.”
Trần Căn Sinh cau mày nói: “Sao lại như vậy được?”
“Bởi vì chúng ta là chi thứ, không phải trực hệ. Mấy người trực hệ cho rằng chúng ta không có tư cách hưởng thụ phúc lợi của Ba Thục Truân.”
Trần Diệp Hào cười giễu cợt nói: “Cơ bản không qua lại với nhà chúng ta. Cha ta cũng nhiệt tình nhưng lại bị người ta hờ hững.”
Trần Căn Sinh không ngờ sự tình lại tệ hại như vậy.
Trần Tĩnh Tư nói: “Ta còn định để người nhà ta chuyển ra ngoài, nhưng ông nội ta nhất quyết không chịu, nói ở Ba Thục Truân mới có cảm giác thân thuộc.”
“Là ta suy nghĩ không chu đáo. Những đóng góp của các ngươi cho gia tộc không hề thua kém trực hệ. Đây là thành kiến của trực hệ đối với chi thứ các ngươi.” Trần Căn Sinh chắc chắn nói, “Ta nhất định sẽ đánh tan thành kiến này.”
Trong số những người trực hệ cũng có người tốt, ví dụ như Trần Chi Hoa.
Trần Tĩnh Tư nói: “Thành kiến này ở trong lòng, gia gia ngươi, phụ thân ngươi đều không thể đánh tan được, chẳng lẽ ngươi thì có thể sao?”
“Ở Ba Thục Truân còn có những chi thứ khác không?”
“Có, nhưng không nhiều. Theo ta được biết thì cũng chỉ có năm nhà, đều là nhờ lập đại công mới được khen thưởng.”
Trần Diệp Hào nói tiếp: “Những tử tôn chi thứ như chúng ta được làm việc trong xí nghiệp gia tộc đã là tốt lắm rồi, chúng ta không dám mơ ước được đến Ba Thục Truân.”
Đồng thời, các tộc nhân chi thứ cũng không thể đảm nhiệm chức vụ cao trong xí nghiệp gia tộc, rất ít người có thể tiến vào tầng lớp cốt cán.
Nghe hai người báo cáo, Trần Căn Sinh cảm thấy nhất định phải giải quyết chuyện này. Phải xử lý mọi việc công bằng mới được, phải cho chi thứ một cơ hội.
Trần Căn Sinh nghĩ ra một biện pháp tuyệt vời.
Sao không trọng dụng một chút các tộc nhân chi thứ nhỉ? Bọn họ càng có thể trung thành với Trần Căn Sinh hơn, càng muốn đứng về phía Trần Căn Sinh, càng có thể vì Trần Căn Sinh mà sử dụng.
“Ở bên hệ chi thứ, có tộc nhân nào xuất sắc không?”
Trần Diệp Hào vội nói: “Có chứ. Ta biết một người, là đường ca của ta. Anh ấy bây giờ đang làm việc ở công ty vật liệu xây dựng dưới trướng Trần Thị Tập Đoàn, là phó phòng thị trường.”
“Anh ta có gì xuất sắc?”
“Ví dụ như việc khai trương đi. Anh ấy trong vòng hai năm đã đi đến hơn mười thành phố, mở chi nhánh công ty, đi khai trương, đến công trường cùng nhà đầu tư đàm phán, rất nhiều khách hàng đều tìm anh ấy trong lĩnh vực vật liệu xây dựng. Họ chỉ nhận anh ấy, nhưng lại bị công ty chèn ép, thậm chí còn bị cướp công.”
—Lời tác giả—
Bạn cần đăng nhập để bình luận