Lão Sư, Ta Thật Sự Không Phải Học Sinh Nghèo!

Chương 772: một trận thắng mà không võ đọ sức

Chương 772: Một trận thắng mà không cần võ lực
Lời nói ngoan cố của lão tù trưởng khiến Trần Căn Sinh nổi giận. Trần Căn Sinh trầm giọng nói: “Lão tù trưởng, hợp tác với ta, cả đời vinh hoa phú quý sẽ dùng không hết, hưởng thụ không cạn, nếu đối đầu với ta, vậy thì ta sẽ đánh đổ toàn bộ đám người của ngươi.”
“Trần Căn Sinh, đây là A Liên Tù, không phải Hoa Hạ!”
Đối mặt với tiếng quát lớn của lão tù trưởng, Trần Căn Sinh ngược lại cười lạnh. “Bọn ngươi có Bái kia có nhiều tiền hơn nữa, chẳng lẽ có thể vượt qua được Trần Gia Hoa Hạ chúng ta?”
Lão tù trưởng giận dữ nói: “Cút cho ta! Nếu không ta sẽ cho quân đội đến đuổi ngươi đi.”
Trần Căn Sinh biết lúc này không thể cứng rắn với lão tù trưởng. Trần Căn Sinh đứng dậy nói: “Lão tù trưởng, khuyên ngươi tốt nhất là tranh thủ thời gian thu xếp ít tiền mà rời khỏi Bái kia đi.”
Trần Căn Sinh rời khỏi biệt thự. Trên xe, Trần Căn Sinh nhìn Cáp Đạt. Cáp Đạt bị nhìn khiến toàn thân không được tự nhiên: “Nhìn cái gì?”
“Ngươi có thật sự có thể đảm nhiệm tù trưởng không?”
“Ta không có tư cách, không phải dòng máu hoàng thất.”
“Chẳng lẽ ngươi ngay cả một chút dã tâm cũng không có sao?”
“Toa Mã bảo ta làm, thì ta làm, ngươi nói đi, ta phải làm như thế nào để giúp ngươi?”
Trần Căn Sinh nói: “Ta muốn ngươi lôi kéo các thành viên hoàng thất, trong hoàng thất có bao nhiêu chi vương trữ? Mấy vị đại thần kia ngươi cũng phải giải quyết, ngươi hãy đi chọn vài người có năng lực, tổ chức một đội nhóm, mọi chi phí ta bỏ ra.”
“Được, những chuyện này ta biết, những người bạn cũ của Toa Mã trước đây, ta đều có phương thức liên lạc với bọn họ.”
Trần Căn Sinh lại nói: “Bây giờ ngươi đi đi, cho ta một số tài khoản, ta sẽ chuyển cho ngươi trước 5 triệu đô la.”
Trần Căn Sinh không thể toàn tâm toàn ý đi giúp Cáp Đạt, hiện tại hắn phải giải quyết những việc quan trọng hơn việc giúp Cáp Đạt kế nhiệm tộc trưởng. Trần Diệp Chiếu hỏi: “Tiểu thái gia, bây giờ phải làm gì? Công trình không thể cứ ngừng lại mãi, nếu Rowle gia tộc nhúng tay vào, mọi thứ lại quay trở lại điểm xuất phát.”
“Không cho bọn họ thấy chút hung ác thì lão tù trưởng này cứ nghĩ ta không dám động đến hắn.”
Trần Căn Sinh bấm một loạt số điện thoại. Điều động đội vũ trang mà hắn đã nuôi ở A Phú Quốc. Lúc này là lúc cần dùng đến bọn chúng.
Đêm đến, Trần Căn Sinh nhận lời mời tham gia một buổi tụ họp. Do Cáp Đạt tổ chức. Nhưng vừa đến nơi mới phát hiện, số Đạt Quan Quý Nhân đến tham gia buổi tụ họp này vậy mà chỉ có vài người. Những người này đều là tử trung của Toa Mã, bọn họ nhận được điện thoại của Toa Mã, muốn trợ giúp Cáp Đạt.
“Chuyện gì xảy ra? Sao ít người vậy?”
Cáp Đạt cười khổ nói: “Bọn họ đều sợ lão tù trưởng, nhánh của hắn mới là hoàng thất chính thống, gia tộc ba đời tù trưởng đó, những đại thần khác cũng không dám tới tham gia.”
Mà lão tù trưởng còn lên tiếng, ai dám tham gia tụ họp của Cáp Đạt, người đó chính là đang đối đầu với lão tù trưởng.
Trần Căn Sinh không nói nhảm, chỉ vào Cáp Đạt nói: “Ngươi gọi điện thoại cho mấy đại thần kia đi.”
Cáp Đạt nói: “Gọi ba lần không được, bây giờ bọn họ cũng không nghe máy của ta.”
Trần Căn Sinh lấy điện thoại di động ra, từng người gọi điện cho những vị đại thần quan trọng kia.
“Tốt nhất là tối nay đến tham gia tụ họp của ta, nếu như không đến, vậy thì vở kịch hay các ngươi đừng hòng thấy được.”
“Trần Tộc Trưởng, đây là chuyện của tiểu vương quốc Bái của chúng ta, ngươi đừng nhúng tay vào nữa.”
“Đánh rắm, ta đã đầu tư nhiều tiền như vậy, các ngươi bây giờ muốn tịch thu thành quả của ta, chuyện này có quan hệ rất lớn đến lão tử, mà hơn nữa tối nay đi qua, Bái của các ngươi sẽ phát sinh biến hóa long trời lở đất.”
“Ngươi muốn làm gì?”
“Ta không làm gì cả, cho ngươi nửa tiếng, tới đây cho ta.”
Nói xong, Trần Căn Sinh cúp điện thoại. Cáp Đạt nghe giọng điệu của Trần Căn Sinh có một loại dự cảm không tốt. Cáp Đạt nghĩa chính ngôn từ nói: “Trần Tộc Trưởng, không cần làm loạn ở Bái, ta muốn dùng thủ đoạn hợp pháp để cạnh tranh.”
“Ngươi cạnh tranh cái đầu búa, ngươi là dòng máu hoàng thất sao? Người ta là thế tập vương thế, Toa Mã sở dĩ có thể kế thừa chức tù trưởng, đó là do là công chúa hoàng thất, mà ngươi là cái gì? Là một con tép, nếu không dùng một chút thủ đoạn phi thường thì nằm mơ cũng không thể làm tù trưởng được.”
Cáp Đạt bị Trần Căn Sinh mắng cho một trận, cũng không dám cãi lại. Trần Căn Sinh hiểu rõ dụng ý của Toa Mã, phải giúp Cáp Đạt đứng lên thì Long Thành của Trần Căn Sinh mới có thể thuận lợi khai trương. Nếu không giúp Cáp Đạt, vậy thì hợp đồng đã ký với A Liên Tù sẽ không có hiệu quả, những tiểu vương quốc này sẽ chiếm Long Thành làm của riêng. Trần Căn Sinh sẽ không để xảy ra chuyện như vậy.
Trần Căn Sinh liếc nhìn đồng hồ, đã là bảy giờ tối. Rất nhanh, một chiếc xe hơi điệu thấp lái tới. Một vị đại thần mặc thường phục, từ cửa sau tiến vào.
“Trần Tộc Trưởng, ngươi thật sự là hại ta khổ quá, chúng ta thật sự không có khả năng gặp lại.”
Trần Căn Sinh uy hiếp nói: “Con của ngươi vay 500 triệu đô la ở Ba Thục, ngươi đã cầm của ta nhiều lợi ích như vậy, lúc này không đến gặp mặt ta?”
“Trần Tộc Trưởng, chuyện này nghiêm trọng vượt xa tưởng tượng của ngươi, Toa Mã là công chúa hoàng thất, phạm phải tội này, ở Bái của chúng ta đó là trọng tội.”
“Đánh rắm, lão tử mặc kệ nhiều như vậy, ngươi tốt nhất gọi điện cho những đại thần khác, bảo bọn họ mau tới đây, nếu không sẽ không thấy được trò hay đâu.”
“Trò hay gì?”
“Cứ chờ xem đi.”
Trần Căn Sinh vẫy tay ra hiệu cho nhân viên phục vụ mang mấy ly Champagne tới.
“Chuyện này cần phải mở Champagne ăn mừng.”
Vị đại thần thứ hai cũng chạy tới. Bọn họ sợ Trần Căn Sinh thực sự làm liều. Dù sao con cái của bọn họ ở chỗ Trần Căn Sinh đã mượn rất nhiều tiền, đã ký rất nhiều hợp đồng thế chấp nhà cửa, thậm chí còn có chuyện bọn họ nhận hối lộ. Một khi Trần Căn Sinh tiết lộ ra ngoài, bọn họ cũng khó bảo toàn được bản thân.
Đến khoảng mười giờ tối.
Đợt bạo tạc đầu tiên đột ngột vang lên. Đợt bạo tạc đầu tiên này xảy ra tại một buổi tụ họp. Những nhân vật trong buổi tụ họp này đều là thành viên của hoàng thất. Trần Căn Sinh không có giết người, mà chỉ tạo cho bọn họ một chút khủng hoảng mang tính tượng trưng.
Đợt bạo tạc thứ hai thì lại xảy ra trên chiếc xe sang trọng của lão tù trưởng. Trực tiếp biến chiếc xe sang trọng của lão tù trưởng thành từng mảnh vụn. Trần Căn Sinh muốn nói cho lão tù trưởng biết rằng, dù nơi ở của ngươi có nhiều vệ binh như thế nào, thì giết ngươi vẫn dễ như trở bàn tay. Tối nay chỉ có hai đợt bạo tạc này.
Các đại thần ở đây đều kinh hoàng nhìn Trần Căn Sinh.
Trần Căn Sinh bình tĩnh bắt chéo chân: “Nhìn ta làm gì? Các ngươi đều là nhân chứng mà, có phải do ta làm đâu, tối nay ta cùng các ngươi uống Champagne mà.”
Rất nhanh trên tin tức đã đưa tin về chuyện này. Trần Căn Sinh lấy điện thoại di động ra gọi cho Lý Mãn Đăng.
“Các người cũng bắt đầu hành động đi.”
“Đã hiểu.”
Ở đâu đó tại Bái, vài chiếc máy tính thiết bị, vài hacker đang thao tác. Trên mỗi con đường của Bái, hàng chục chiếc xe máy lao vun vút. Bọn họ đang đặt các thiết bị gây nhiễu tín hiệu. Lý Mãn Đăng lại đột nhập vào kho dữ liệu mạng quan trọng của quốc gia Bái, cắm U vào và cài virus. Mạng lưới bị tê liệt ngay lập tức. Một đất nước lớn như vậy lại không có mạng. Mọi ngõ ngách trong thành phố đều có những máy gây nhiễu lớn nhỏ.
Trần Diệp Chiếu đưa chiếc điện thoại vệ tinh đã chuẩn bị cho Trần Căn Sinh. Trần Căn Sinh cười, nhìn về phía mấy vị đại thần: “Lão tù trưởng muốn tịch thu tất cả sản nghiệp của ta tại Bái, đây đúng là mổ gà lấy trứng mà, thật sự cho rằng Trần Căn Sinh ta dễ bắt nạt sao?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận