Lão Sư, Ta Thật Sự Không Phải Học Sinh Nghèo!

Chương 239: tư xuân

Chương 239: Tư xuân
Nữ phụ này nhìn ra là Trần Căn Sinh, hối hận không kịp.
“Ta, ta không có, ta chỉ là muốn nhanh lên rời đi, tránh khỏi bị cản lại.” Nữ phụ ấm ức nhìn Trần Căn Sinh.
Lưu Phỉ Phỉ cũng giúp nàng nói đỡ: “Rất nhiều fan hâm mộ đều ở đây, một khi chụp ảnh chung ký tên thì sẽ chậm trễ một khoảng thời gian rất dài, thông cảm chút đi.” Trần Căn Sinh không phản ứng nữ phụ, ôm vai Lưu Phỉ Phỉ rời đi.
Một đám fan hâm mộ la hoảng lên.
“Ngọa Tào! Tên kia là ai?” “Hắn, ngươi cũng không biết sao?” “Ai vậy? Dám ôm nữ thần của ta.” “Nếu hắn muốn, mẹ ngươi hắn cũng dám ôm.” “Người thừa kế duy nhất của Trần gia Ba Thục, Trần Căn Sinh!” “Trán...... Thôi đi, ôm thì ôm đi.” Tại chiếc Bugatti trước xe, Trần Căn Sinh quay sang nói với Hoàng Hải: “Nói với mọi người, quán cơm Ba Thục, ta mời khách.” “Trần thiếu gia mời khách rồi! Lên xe đi.” Trần Căn Sinh cùng Lưu Phỉ Phỉ ngồi vào xe thể thao Bugatti, ầm vang rời đi.
Một tràng tiếng kinh hô đầy hâm mộ.
Không chỉ riêng giới giải trí, cả xã hội đều biết kim chủ của Lưu Phỉ Phỉ là Trần Căn Sinh.
Loại kim chủ này là ước mơ tha thiết của mỗi ngôi sao nữ trong giới giải trí.
Tại quán cơm Ba Thục, ba bàn tiệc bày ra.
Lưu Phỉ Phỉ ngồi sát bên cạnh Trần Căn Sinh, khuôn mặt xinh đẹp ngây thơ ngước lên ánh mắt sùng bái nhìn Trần Căn Sinh.
Trần Căn Sinh nâng chén cười nói: “Đầu tiên phải cảm ơn Lưu Phỉ Phỉ, cảm ơn sự diễn xuất hoàn hảo của ngươi, khiến xuân của gia trở lại.” Lưu Phỉ Phỉ nở nụ cười xinh đẹp: “Cũng phải cảm ơn ngươi đã cho ta cơ hội, cảm ơn ngươi ủng hộ ta như vậy.” Một chén rượu vào bụng.
Trần Căn Sinh vừa ngồi xuống, liền có mấy bạn học bưng chén rượu đến mời Trần Căn Sinh.
“Căn Sinh, ta là người của Ái Tâm Xã, kính ngươi một chén.” “Được thôi, cùng uống hết nào.” Lưu Phỉ Phỉ đưa tay khẽ nắm chặt bàn tay to của Trần Căn Sinh.
Đây là một cách tỏ tình.
Trần Căn Sinh hoàn toàn phù hợp với tiêu chuẩn chọn bạn đời của Lưu Phỉ Phỉ.
Trần Căn Sinh có phần chất phác trong chuyện tình cảm, chỉ khi Lưu Phỉ Phỉ chủ động tấn công.
“Căn Sinh, ngươi không biết đấy thôi, thanh danh của ngươi bây giờ trong giới giải trí của bọn ta lớn cỡ nào đâu.” “Ta còn chưa bước chân vào giới giải trí, làm sao thanh danh lại lớn được?” “Một người con trai như ngươi, vừa trẻ tuổi vừa giàu có lại còn đẹp trai, cô gái nào mà không thích chứ.” Trần Căn Sinh cười cười, không có cảm giác gì, dù có nhiều cô gái thích thì Trần Căn Sinh cũng thờ ơ.
Lưu Phỉ Phỉ bưng chén rượu lên: “Ta lại uống với ngươi một chén.” “Được thôi.” Lưu Phỉ Phỉ muốn uống nhiều, cho Trần Căn Sinh một cơ hội được như ý.
Nàng tin chắc rằng chỉ cần là đàn ông thì sẽ không từ chối sự chủ động của nàng.
Một bữa tiệc kết thúc.
Trần Căn Sinh cũng uống say, khuôn mặt thanh thuần của Lưu Phỉ Phỉ hiện lên một vệt đỏ ửng, níu lấy cánh tay Trần Căn Sinh.
Trần Căn Sinh hỏi: “Ai không uống rượu? Đưa Lưu Phỉ Phỉ về đi.” Lưu Phỉ Phỉ nhỏ giọng nói: “Ta không muốn, ta muốn ngươi đưa.” “Ta uống rượu rồi.” “Gần đây có khách sạn không? Tối nay ta không về.” Trần Căn Sinh giật mình, hiểu rõ chuyện gì sắp xảy ra.
Hắn quả thật rất muốn ân ái.
Một đại mỹ nữ như Lưu Phỉ Phỉ, ai mà không thích chứ.
Nhưng lý trí bảo cho hắn biết.
Tuyệt đối không thể!
“Để ta đưa cô ấy đi.” Ảnh Muội Nhi trực tiếp tiến đến, nắm lấy tay Lưu Phỉ Phỉ: “Mời đi theo ta.” “Ai, ta, cái đó......” “Ta là vệ sĩ của Trần Căn Sinh, ta có trách nhiệm đưa cô.” Không đợi Lưu Phỉ Phỉ nói gì, Ảnh Muội Nhi liền kéo nàng rời đi.
Trương Đức Soái đứng cạnh Trần Căn Sinh, thở dài thườn thượt: “Có người phụ nữ như vậy ở bên cạnh, ngươi không làm được chuyện gì cả.” “Đúng đó, đó chính là Lưu Phỉ Phỉ đấy, bao nhiêu người đàn ông mơ tưởng, hôm nay lại chủ động ôm ấp ngươi.” Trần Căn Sinh cũng rất buồn bực, cúi gằm đầu xuống: “Đi thôi, về trường.” Trần Căn Sinh mới biết yêu, gần đây luôn mơ những giấc mơ như vậy, nghĩ cũng đến lúc phải trưởng thành rồi.
Chỉ là bất đắc dĩ có cô em họ bên cạnh, luôn cảnh giác với hắn.
Trở về ký túc xá, Trần Căn Sinh trằn trọc khó ngủ.
Trương Đức Soái trêu chọc: “Ngươi trên giường lật bánh tráng đấy à? Bồn chồn cái gì vậy?” Trần Căn Sinh hỏi: “Mấy người đều không còn là lần đầu à?” “Đã sớm không còn.” Bọn hắn giống như đang ganh đua so sánh với nhau vậy.
Trần Căn Sinh cảm thấy tự ti sâu sắc.
Đông Tử nói: “Ngọa Tào, không phải chứ, ngươi vẫn còn là trai tân sao?” Trần Căn Sinh dùng chăn che kín đầu, tự nhốt mình.
“Ha ha ha, ngọa tào! Tin hot rồi.” “Siêu cấp phú nhị đại vẫn còn là trai tân!” “Quá trâu, ngươi làm sao mà nhịn được hay vậy? Là do không hiểu biết sao?” Trần Căn Sinh tức giận nói: “Cút cho lão tử, lão tử là người chính phái, không giống đám người bại hoại như các ngươi.” “Bọn ta cũng là yêu đương đấy thôi.” “Yêu đương cái con khỉ.” Hoàng Hải nói: “Nói thật, ngươi thật sự nên giải tỏa, để thành người đàn ông trưởng thành đi.” Trương Đức Soái nhìn Triệu Dũng: “Để Triệu Dũng kể cho mà nghe, dì của hắn có kinh nghiệm, biết nhiều lắm, tư thế cũng phong phú nữa.” Đông Tử nói: “Ta gửi cho ngươi chút video đi?” Trần Căn Sinh cảm thấy mình còn thua cả bọn hắn, ít ra cũng được trải nghiệm mùi vị của phụ nữ là như thế nào.
Trương Đức Soái nói: “Căn Sinh, ta miêu tả cho ngươi cái cảm giác đó nó như thế nào nha?” “Không thèm nghe.” “Không nếm mật, làm sao biết mật ngọt.” “Chu Tể Tể, Lưu Phỉ Phỉ đều chủ động ôm ấp ngươi rồi, ngươi còn đẩy ra, trách ai chứ.” Một đêm này, Trần Căn Sinh lại mơ những giấc mơ ấy.
Ban ngày lên lớp cũng không có tinh thần, trong đầu luôn có một ý nghĩ tà ác.
Nhìn thấy những cô nàng trang điểm đậm quyến rũ, Trần Căn Sinh lại không kìm được nhìn nhiều thêm một chút.
“Căn Sinh.” Một nữ sinh chạy về phía Trần Căn Sinh.
Sóng cả mãnh liệt, chừng cỡ cup D.
Cô gái này là quản lý của Ái Tâm Xã, phụ trách mảng hợp tác của Ái Tâm Xã.
Trần Căn Sinh khom người hỏi: “Có chuyện gì sao?” “Hôm nay bên bọn em có một hoạt động thiện nguyện, anh nhất định phải tham gia đấy.” “Hoạt động gì?” “Hoạt động giải mộng, một vài đứa trẻ vùng núi chưa từng nhìn thấy Thiên An Môn, chưa thấy lễ thượng cờ, Ái Tâm Xã của bọn em tổ chức một chuyến du lịch giải mộng, đưa các bé đến Kinh Đô tham quan, ăn vịt quay, xem lễ thượng cờ, đến Thiên An Môn, leo Trường Thành.” Trần Căn Sinh cười nói: “Hoạt động này tốt đấy.” Trần Căn Sinh cũng muốn làm thêm nhiều việc, chí ít không suy nghĩ lung tung nữa.
“Ấy, cảm ơn hội trưởng nể tình.” Cô gái vui mừng nhảy lên.
Ánh mắt Trần Căn Sinh không thể rời khỏi lồng ngực của cô: “Trán, khi làm hoạt động, cô mặc kín đáo chút đi, ăn mặc mát mẻ như vậy ai mà chịu cho nổi?” “Hì hì, được, tôi sẽ đổi bộ khác.” Giúp những đứa trẻ nghèo khó hoàn thành giấc mơ, ý nghĩa rất lớn, để bọn nhỏ được mở mang tầm mắt.
Ái Tâm Xã thuê ba chiếc xe buýt, đến ga tàu đón các em nhỏ đến từ nhiều thành phố khác nhau trên cả nước.
Tổng cộng 32 em, lớn nhất 15 tuổi, nhỏ nhất 8 tuổi.
Bọn trẻ mặc những bộ quần áo mà chúng cho là sạch sẽ và đẹp nhất, nhưng trong mắt Trần Căn Sinh và các bạn học của hắn, thì quần áo bọn chúng mặc thật sự quá tằn tiện.
Trần Căn Sinh nhất thời không nhịn được, quay sang nói với Hoàng Hải: “Trước không đi tham quan vội, đưa bọn trẻ đi mua quần áo đi đã, mỗi đứa, từ đầu đến chân, từ trong ra ngoài, tất cả mua đồ mới.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận