Lão Sư, Ta Thật Sự Không Phải Học Sinh Nghèo!

Chương 716: khoa học kỹ thuật cùng Cao Võ va chạm

Chương 716: Khoa học kỹ thuật và Cao Võ va chạm. Đối mặt với đợt tấn công mãnh liệt của Dị Cục, những cường giả này bối rối thành một đoàn, nhao nhao từ mười mấy tầng lầu nhảy xuống. Nhưng mà, lại tiến vào một cái bẫy rập khác. Chung quanh lại lao ra một đám thanh niên tinh tráng, mặc giày tây. Rút súng lục ra, bọn họ bắn xối xả. Trong lúc bối rối, Trần Căn Sinh thấy được Thác Nhĩ. “Già, mau tới đây, ta đưa các ngươi đi.” Thác Nhĩ thấy Trần Căn Sinh đeo khẩu trang, nên không nhận ra. Mỹ Lạp thấy thế, thúc giục nói: “Thác Nhĩ, mau tới đi.” Thác Nhĩ nhận ra Mỹ Lạp. Hai người là đồng hương, gặp nhau vô cùng nhiệt tình. Trần Căn Sinh mở cấp mười Cứng Hóa, cấp mười Bành Trướng, lại mở Kim Chung Tráo, Thiết Bố Sam. Lúc này Trần Căn Sinh hiển nhiên chính là một bức tường đồng vách sắt. Đạn bắn vào người hắn, một chút xíu cũng vô dụng. Trần Căn Sinh nhảy lên một cái, nhảy ra xa hơn mười mét, lái xe xông tới kéo Thác Nhĩ lên xe. “Mau lên xe, người của Dị Cục sẽ càng ngày càng đông.” Thác Nhĩ do dự một chút, rồi nói “Vị tiểu ca này, có thể hay không lại chở thêm một người?” “Có thể, mau gọi hắn lên xe.” Thác Nhĩ lên xe rồi, trong đám người hốt hoảng, Thác Nhĩ tìm được đồ đệ của mình. “Chính là người kia, nhanh đi cứu hắn.” Trần Căn Sinh lái xe đâm bay mấy người Dị Cục, đi đến bên người đồ đệ của Thác Nhĩ. Cửa xe mở ra, đồ đệ vội vàng lên xe. Thác Nhĩ hạ cửa sổ xe xuống, đối với các cường giả bên ngoài đang chạy tứ tán hô lớn: “Chư vị, hiện tại trốn mạng quan trọng hơn, ngày khác sẽ liên lạc lại các ngươi.” Trần Căn Sinh nghĩ thầm, thật mẹ nó giả nhân nghĩa. Xe một đường lao vút ra khỏi Las Vegas. Trần Căn Sinh vốn cho rằng đã bỏ rơi người của Dị Cục. Lại không ngờ hai chiếc máy bay trực thăng đuổi tới. Phía sau còn có hơn mười chiếc xe bám theo sát nút. Trần Căn Sinh nói: “Xem ra bọn chúng nhất quyết bắt ngươi rồi?” Thác Nhĩ nói: “Dù sao ta là người đề xuất cuộc tụ tập của Dị Nhân lần này, Dị Cục chắc chắn sẽ không buông tha ta.” “Hiện tại chúng ta đi đâu?” “Bây giờ nên làm gì?” Trần Căn Sinh Hãn Nhan nói: “Ta nói này, các ngươi đều là cường giả cả mà? Ba người các ngươi đều sẽ Thông Thần, chẳng lẽ đều đánh không lại mấy người này sao?” Thác Nhĩ nói: “Chớ nhìn bọn họ không phải cường giả, nhưng lại có khoa học kỹ thuật chuyên đối phó với cường giả, tỉ như cái này đạn gây tê, mũ giáp phản siêu âm, chúng ta bản lĩnh Thông Thần trước cái mũ giáp phản siêu âm của bọn hắn căn bản không dùng được, không nghe được bọn hắn đang nghĩ gì.” Trần Căn Sinh kinh ngạc nói: “Mạnh vậy sao?” “Cho nên, trừ phi là đánh giáp lá cà, bằng không chiêu thuật khác của chúng ta đối bọn hắn chẳng có tác dụng gì.” Thác Nhĩ nói: “Tiểu ca, ta thấy ngươi luyện Hạ Cửu Lưu rất tốt, mấy cái đạn gây tê kia căn bản không xuyên nổi da của ngươi.” “Ta trước 18 tuổi không luyện gì, chỉ tập luyện cường độ thân thể thôi.” “Tốt quá rồi, một chiêu này của ngươi chuyên khắc những người này, rất là thực dụng.” Trần Căn Sinh cười cười: “Chúng ta hay là nghĩ cách sớm thoát khỏi đám truy binh này đi.” Cộc cộc cộc. Đột nhiên, máy bay trực thăng hạng nặng chĩa thẳng vào chiếc xe con của bọn hắn, bắn phá kịch liệt. Trần Căn Sinh gấp giọng nói: “Các ngươi cũng đừng có mẹ nó nhìn ta, cũng nghĩ cách gì đó đi chứ, dùng khí đánh rớt máy bay trực thăng đi.” “Để ta.” Đồ đệ của Thác Nhĩ hạ cửa sổ xe xuống, đột nhiên vung tay lên. Cộc cộc cộc. Một loạt đạn dày đặc bắn tới. Khiến cánh tay của hắn bị bắn nát. “A!!!!” Đồ đệ Thác Nhĩ đau đớn kêu thảm thiết. Mỹ Lạp giơ tay đập cho hắn bất tỉnh. “Phế vật!” Đạn dày đặc vẫn còn đang quét tới. Xe con của bọn hắn rất nhanh liền không thể chạy được. Ong ong. Hai chiếc xe Hummer lao tới như bay, chắn trước xe của Trần Căn Sinh. “Mau lên xe của chúng ta.” Trần Căn Sinh không biết mấy người này, lúc này nếu tới cứu hắn, đây tuyệt đối là bạn bè. Trần Căn Sinh và mọi người xuống xe ngồi vào xe Hummer. Trước khi lên xe, Trần Căn Sinh dừng chân. Hai tay của hắn nhấc chiếc xe con bị bắn nát thành tổ ong kia lên, đột nhiên hất mạnh. Trực tiếp đập trúng một chiếc máy bay trực thăng. Vào trong xe Hummer, xe phóng đi. Phía sau vẫn đuổi theo không buông. Người lái xe cầm bộ đàm nói: “Nhanh! Mở máy gây nhiễu lên.” “Đang khởi động, chờ một chút.” Thì ra mấy người này là thành viên của liên minh Hacker. Chỉ có Trần Tiểu Nhị biết em trai có tư duy "thêm dầu vào lửa". Biết em trai gặp nguy hiểm, chỉ có thể để thành viên liên minh Hacker liều chết đi cứu. Mấy thành viên liên minh Hacker này đều là dân kỹ thuật, không có chút công phu gì. Một tên Hacker gõ máy vi tính lách tách một trận. Trần Căn Sinh nhìn thấy chiếc xe Hãn Mã bên cạnh có một máy gây nhiễu tín hiệu cực lớn trên mui xe. Một khi khởi động, phương viên mấy chục cây số đều không có tín hiệu. Ngay cả máy bay trực thăng cũng không thể điều khiển. Máy bay trực thăng tự động tắt hệ thống, lập tức liền rơi xuống. Trần Căn Sinh thở một hơi dài nhẹ nhõm: “Cảm ơn, các huynh đệ, có phải Nhị tỷ ta bảo các ngươi đến không?” “Ừ, cảnh tượng này của các ngươi quá dọa người.” “Vất vả vất vả, chúng ta định đi đâu vậy?” “Minh chủ có ý để các ngươi đến căn cứ của chúng ta lánh nạn một thời gian, vợ ngươi rất nhanh sẽ phái người đến đón ngươi.” “Được thôi, ta cũng mượn Quý Bảo làm chút chuyện.” Đại khái chạy hơn hai giờ, cuối cùng cũng đến một căn cứ nhỏ của bọn họ. Đây là một tòa thành phố ở ngoại ô. Mà tòa thành phố này ở Ưng Quốc cũng là một thành phố không có gì nổi bật. Vùng ngoại ô đều là những người nghèo không có tiền ở. Trụ sở của bọn họ ngay ở chỗ này. Căn cứ là một căn nhà kiểu tây ba tầng, còn có hai tầng ngầm. Trần Căn Sinh liền mượn nhờ hai tầng dưới mặt đất này để bàn bạc chút chuyện. Trần Căn Sinh tháo khẩu trang xuống, cười híp mắt nhìn Thác Nhĩ. Thác Nhĩ hồ nghi đánh giá Trần Căn Sinh: “Ta thấy ngươi làm sao nhìn quen mắt vậy? Hình như đã gặp ở đâu rồi thì phải?” “Trên báo? Trên internet? Trên TV?” Thác Nhĩ gật gật đầu: “Đúng vậy, có chút ấn tượng, xin hỏi quý danh là gì?” “Trần, Trần Căn Sinh.” “Trần Căn Sinh?” Thác Nhĩ lẩm bẩm một câu, hai mắt đột nhiên trợn to: “Trần Căn Sinh!? Ngươi, ngươi là Trần Căn Sinh!” Trần Căn Sinh cười nói: “Đúng vậy, ta chính là Trần Căn Sinh.” Thác Nhĩ nhìn Mỹ Lạp: “Ngươi lại kết bạn với Trần Căn Sinh? Ngươi có biết cái tên nhà tư bản ghê tởm này đã đối xử với bọn ta những cường giả trốn từ ngục sâu dưới biển lên như thế nào không?” Mỹ Lạp nói: “Ta biết, bất quá ta cũng biết kiếm 100 triệu đô la thật rất khó.” Thác Nhĩ lập tức lui lại một bước, biết sắp xảy ra chuyện gì. “Trần Căn Sinh! Ngươi muốn dùng tiền mua khí của ta? Vậy ta sẽ đánh nhau sống chết với ngươi.” “Thật sao? Ta muốn thử xem xem vị cường giả Thông Thần cấp bảy này rốt cuộc mạnh tới cỡ nào.” Mỹ Lạp còn tưởng rằng Trần Căn Sinh nói chơi thôi. Không ngờ Trần Căn Sinh lại thật muốn đánh một trận với Thác Nhĩ. Trần Căn Sinh ung dung đi ra ngoài: “Ra ngoài đánh, đừng làm hư đồ của người ta.” Trước khi đi, lén Tắc Cấp cho Mỹ Lạp một cái bộ đàm. Trần Căn Sinh trong lỗ tai cũng nhét tai nghe vào. Dù sao đều là người có thần thông. Mỹ Lạp hiểu ý của Trần Căn Sinh, đây là muốn nàng mở thiên nhãn, dùng thần thông trợ giúp Trần Căn Sinh. Thác Nhĩ cười lạnh nói: “Kẻ không biết tự lượng sức mình!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận