Lão Sư, Ta Thật Sự Không Phải Học Sinh Nghèo!

Chương 20: Các tỷ tỷ lễ vật

Chương 20: Quà của các tỷ tỷ Trần Căn Sinh trốn trong đám bạn học, không dám đối diện với đám người đang quay phim và phỏng vấn này. Giáo viên thể dục lại rất thích thú cơ hội được lên sóng truyền hình này.
“Tôi là giáo viên thể dục của trường Quốc tế Tử Kim, em Trần Căn Sinh là học sinh mới nhập học năm nay của trường chúng tôi, một học sinh bình thường đến từ vùng núi.” “Xin hỏi Trần Căn Sinh có phải là tuyển thủ chuyên nghiệp không?” “Không phải, tôi dám khẳng định em ấy không phải, em ấy năm nay mới 18 tuổi, chỉ là có tố chất thân thể tương đối tốt thôi.” Phóng viên nhìn về phía Trần Căn Sinh đang tránh trong đám đông, hô lớn: “Bạn Trần học, có thể đến nói chuyện chút được không?” Trần Căn Sinh liên tục lắc đầu.
Giáo viên thể dục cười nói: “Học sinh này của chúng tôi là từ vùng núi lên, chưa từng gặp qua trận lớn như vậy, nên có chút ngại ngùng, có gì cứ hỏi tôi là được rồi.” Phóng viên cũng không có gì để hỏi giáo viên thể dục, tùy ý hỏi vài câu rồi rời đi.
Hôm nay cuộc thi đến đây là kết thúc.
Hiệu trưởng Trần Thụ Kiến đề nghị toàn trường cùng nhau liên hoan, ngay tại phòng ăn của trường, hôm nay tất cả đồ ăn trong nhà ăn đều miễn phí.
Rất nhiều học sinh có thể tụ tập một chỗ thật không dễ dàng, bởi vì rất nhiều phú nhị đại không thích ăn cơm ở nhà ăn, càng không thích ở lại trong trường. Hôm nay nhờ có Trần Căn Sinh mà họ mới tụ lại với nhau.
Trần Thụ Kiến nâng ly rượu lên: “Tôi uống rượu, các cậu uống nước ngọt, kính Trần Căn Sinh một ly.” “Trần Căn Sinh, tuy rằng cậu là hài tử nông thôn, nhưng hôm nay cậu đã khiến tôi phải nhìn bằng con mắt khác.” “Sau này tôi sẽ không chế giễu cậu nữa.” “Cậu làm rạng danh trường chúng ta, đây là lần đầu tiên tôi uống rượu với người nghèo, nào, uống thôi.” Những cậu ấm cô chiêu này, lời nói hành động không giấu được vẻ ngạo mạn.
Trần Căn Sinh cũng không quan tâm đến những lời này, trước mắt mỹ thực còn hấp dẫn hơn cả nữ nhân.
Giáo viên thể dục cảm khái nói: “Từ khi trường Tử Kim xây dựng đến nay, đến tận hôm nay mới coi như mở mày mở mặt, ngày mai thi đấu bóng rổ cũng khá quan trọng, tôi có lòng tin ở em, nào, cạn ly.” Cạn ly.
Trần Căn Sinh lại tiếp tục ăn một cách ngon lành.
Xung quanh các học sinh thấy tướng ăn của Trần Căn Sinh như vậy, có người thích, có người ghét. Thích là vì thấy Trần Căn Sinh ăn ngon miệng mà cũng thèm.
Giáo viên thể dục cười gật đầu: “Tốt, ta thích nhất là những học sinh như vậy, ăn được là giỏi.” “Ăn còn hơn cả con lừa trong đội sản xuất nữa.” Bạch Nga trừng mắt liếc người vừa nói: “Đều là bạn học cả, chú ý lời nói của cậu, nói nữa thì hôm nay Trần Căn Sinh là công thần của trường Tử Kim chúng ta đó.” “Đúng đó, bình thường các cậu muốn nói gì cậu ấy cũng được, nhưng hôm nay không thể nói.” Trần Diệp Hào đặt một đĩa tôm hùm đã lột vỏ lên trước mặt Trần Căn Sinh: “Ăn nhiều một chút, tớ đã lột tôm cho cậu rồi.” “Ngọa Tào, Trần Diệp Hào, cậu bây giờ cũng học được cách vuốt mông ngựa rồi à, đây không giống phong cách của cậu chút nào.” “Trần Diệp Hào, tôi nghe nói cậu đã trêu vào mấy cậu ấm của tập đoàn giải trí Tinh Cầu, cuối cùng giải quyết thế nào vậy?” Có một bạn học biết chuyện này, kể ra trước mặt mọi người, ở cái Thượng Hải thành phố giới nhà giàu này, ai cũng biết cái vị Triệu thiếu gia kia là một kẻ không dễ trêu vào, người này tính tình nóng nảy, hung tàn ác độc.
Trần Diệp Hào cũng biết không thể nói thật, bèn giả bộ vẻ khinh miệt: “À, có gì khó đâu? Không giải quyết được hắn, thì trực tiếp giải quyết lão cha của hắn chẳng phải xong sao, trực tiếp thu mua tập đoàn giải trí Tinh Cầu.” “Thật hay giả vậy? Tập đoàn Giáo Dục Chính Quang của các cậu có nhiều tiền đến vậy à?” “Thôi nào, tôi cũng nghe nói tập đoàn giải trí Tinh Cầu đã bị thu mua rồi, tất cả các tửu điếm, hộp đêm, khu du lịch văn hóa, thậm chí cả công ty điện ảnh và truyền hình cùng những ngôi sao dưới trướng, đều bị thu mua hết một lượt.” Trần Diệp Hào đắc ý nói: “Nghe thấy chưa? Tập đoàn Giáo Dục Chính Quang của chúng ta dù gì cũng là công ty niêm yết trên thị trường, truyền thông đưa tin toàn không đúng, hoàn toàn đánh giá thấp tập đoàn Giáo Dục Chính Quang của chúng ta.” “Ngầu thật đấy, tớ là đang muốn tìm hiểu thêm về tập đoàn Giáo Dục Chính Quang của các cậu đấy.” “À, đúng rồi, Trần Diệp Hào, tôi nghe nói Lí Mật Mật là ngôi sao do tập đoàn giải trí Tinh Cầu quản lý, khi nào rảnh hẹn nhau ăn bữa cơm đi?” Thầy Bạch gõ bàn một cái, khiển trách: “Uy uy uy, mấy cậu công tử bột này, các cậu vẫn còn là học sinh, bây giờ đã nghĩ đến việc quen minh tinh rồi à, thật là, lại còn dám trước mặt thầy bàn chuyện này.” Các học sinh nhao nhao không nói thêm gì nữa.
Tàn tiệc, Trần Căn Sinh về ký túc xá nghỉ sớm.
Cao Sóc chỉ vào một đống bưu kiện: “Đây đều là đồ chuyển phát nhanh của cậu đó, tớ giúp cậu mang về.” “Ồ?! Cái gì vậy?” “Bưu kiện quốc tế.” Mở gói đồ đầu tiên, bên trong là hai chiếc đồng hồ nam Bách Đạt Phỉ Lệ.
Mắt Cao Sóc đột nhiên mở lớn, kinh ngạc nói: “Cái này là thật á? Đồng hồ Bách Đạt Phỉ Lệ hàng thật á?” Trần Căn Sinh tùy ý vứt sang một bên: “Không biết, hệ thống tin nhắn đồng hồ để làm gì, mình có điện thoại cũng xem giờ được rồi, chắc chắn là tam tỷ hệ thống tin nhắn cho mình đó.” Mở gói đồ thứ hai, kiện hàng này Trần Căn Sinh rất thích, bên trong là cả một thùng lớn các loại nguyên liệu nấu ăn, đồ chân không đóng gói cùng thịt bò bít tết, nấm Truffle trắng, trứng cá muối, gan ngỗng, hơn nửa khối cá Kim Thương các kiểu.
“Cái này chắc chắn là đại tỷ của mình gửi cho, tỷ ấy biết mình thích ăn.” Cao Sóc nhìn đống nguyên liệu đắt tiền, kinh ngạc hỏi: “Cậu có mấy người chị gái vậy?” “Năm người, ai cũng rất thương mình.” Vừa nói vừa mở gói thứ ba, bên trong là hai chiếc chìa khóa, một chiếc là chùm chìa khóa cửa phòng, còn lại là chiếc chìa khóa xe độc dược Lanborghini.
“Đây là tứ tỷ cho mình.” Cao Sóc véo đùi một cái, xác định mình không phải đang mơ, lại hỏi: “Thế nhị tỷ, ngũ tỷ của cậu đâu? Không có gửi gì cho cậu à?” “À, ngũ tỷ của mình đang học đại học, còn nhị tỷ, hắc hắc, nhị tỷ của mình là ngầu nhất, là một hacker.” Trần Căn Sinh ôm lấy một thùng lớn nguyên liệu nấu ăn, trong bụng nở hoa: “Mấy thứ này phải mang xuống nhà ăn thôi, ngày mai là có đồ ăn ngon rồi.” “Trần Căn Sinh, những thứ này của cậu.” “À, mặc kệ đi đã.” Trần Căn Sinh đối với những đồ xa xỉ đó không có chút hứng thú nào, trong mắt chỉ có đồ ăn thôi.
Cao Sóc nhìn hai chiếc đồng hồ Bách Đạt Phỉ Lệ, chìa khóa xe Lanborghini, và một chùm chìa khóa nhà, miệng lẩm bẩm: “Cái tên này là lai lịch gì vậy? Chẳng lẽ không phải là người nghèo nhất sao? Chẳng lẽ mình mới là người nghèo nhất? Đồ giả hết, chìa khóa xe này chắc là bật lửa thôi.” Lại một ngày thi đấu nữa.
Hôm nay là trận đấu bóng rổ.
Rất nhiều phú nhị đại thích môn bóng rổ này, quan trọng hơn là có thể thu hút các cô nàng, khi lướt trên sân bóng rổ, những cú ném ba điểm, sẽ khiến mọi người kinh hô.
Đây là những khoảnh khắc bọn họ được hưởng thụ.
Cho nên đội bóng rổ của các trường đều rất mạnh. Trường Quốc tế Tử Kim không hề hoảng, bởi vì bọn họ đã được chứng kiến Trần Căn Sinh chơi bóng rổ rồi.
Trần Căn Sinh chơi bóng rổ, nhắm mắt lại cũng có thể ném vào rổ.
Sân vận động Thượng Hải hôm nay đặc biệt náo nhiệt, dù sao đây cũng là một trận đấu bóng rổ long trọng, rất nhiều học sinh rất yêu thích môn thể thao này.
Trần Căn Sinh mặc bộ đồ thể thao Nại Khắc được trường đặt riêng, cùng với một đôi giày AJ bước vào sân đấu cùng đồng đội.
Trần Căn Sinh vừa vào sân liền thu hút sự chú ý.
--- Tác giả có lời muốn nói:
Bạn nào thấy quyển sách này được thì cho mình xin một bình luận nhé,
Bạn cần đăng nhập để bình luận