Lão Sư, Ta Thật Sự Không Phải Học Sinh Nghèo!

Chương 498: Trần Gia nhỏ nhất bối

Chương 498: Trần Gia nhỏ nhất bối
Trần Căn Sinh cùng Hiên Viên Thắng Nguyệt đáp máy bay rời khỏi tỉnh lị Ba Thục.
Trên máy bay, hắn nhận được tin nhắn của Trần Thổ Cao.
Trần Căn Lâm đã đuổi Trần Căn Dương đi, không cho nó tiếp tục thầu nhà ăn xưởng thuốc nữa, đồng thời yêu cầu phải nộp đủ toàn bộ số tiền trong thời hạn.
Trần Căn Sinh tương đối hài lòng với cách xử lý này.
Hiên Viên Thắng Nguyệt cười nói: “Lão công, ngươi thật cho rằng bọn họ sẽ chịu thỏa hiệp sao?”
“Bọn họ sẽ không thỏa hiệp, nhưng ta muốn đạt được hiệu quả của mình, còn chuyện có thỏa hiệp hay không thì ta không quan tâm.”
Trần Căn Sinh muốn nói cho chi tộc của Trần Căn Lâm biết rằng, hắn mới là tộc trưởng chứ không phải Trần Căn Lâm.
Trần Chi Hoa lo lắng nói: “Tiểu gia, ta lo rằng vật cực tất phản, Trần Căn Dương chắc chắn sẽ không cam tâm, rất có thể sẽ đầu quân cho Trần Căn Dung.”
Hiên Viên Thắng Nguyệt nói: “Chi Hoa lo lắng không phải là không có lý, chúng ta cần phải đề phòng trước mới được.”
“Hắn mà đầu quân cho Trần Căn Dung, vậy chẳng phải là hãm hại chị ruột của mình, mà còn trở thành kẻ phản bội gia tộc, loại ăn chơi thiếu gia này, ngươi cho rằng Trần Căn Dung để ý hắn sao?”
Hiên Viên Thắng Nguyệt lắc đầu, không đồng ý với lời của Trần Căn Sinh.
“Lão công, mục tiêu lớn nhất của Trần Căn Dung hiện giờ là ngươi, chuyện đầu tiên hắn làm là đào người trong tộc, bất kể có năng lực hay không, chỉ cần người của Ba Thục Truân tộc đều về chỗ hắn thì ngươi sẽ thất bại.”
Lời nói của Hiên Viên Thắng Nguyệt khiến Trần Căn Sinh cảm thấy chấn kinh.
Trần Chi Hoa tiếp lời: “Trần Căn Dung và những người trong chi kia không đi xa, mà đang tập trung ở một khu biệt thự trong thành phố Ba Thục, hơn nữa còn không ngừng mua thêm đất trống xung quanh để chuẩn bị xây dựng thêm.”
Từ khi tiếp nhận chức tộc trưởng, Trần Căn Sinh không còn chú ý đến động tĩnh của Trần Căn Dung, mà chỉ tập trung vào các xí nghiệp của gia tộc.
Lúc này hắn mới cảm thấy nguy cơ: “Nếu hắn kéo được quá nhiều người trong tộc, dựa vào cổ phần trong tay những người đó thì hắn có thể chống lại ta.”
Hiên Viên Thắng Nguyệt gật đầu nói: “Cho nên, ngươi làm việc không được quá lỗ mãng nữa, tránh làm tổn thương lòng người trong tộc, để Trần Căn Dung thừa cơ lợi dụng.”
Trần Căn Sinh như có điều suy nghĩ: “Nếu hắn chơi chiêu này với ta, thì xem ra ta phải tăng thêm lực độ của mình mới được.”
Trần Căn Sinh còn có một chiêu nữa, bất kể là ai, chỉ cần có đóng góp thì đều có thể nắm giữ cổ phần, dù là chi thứ hay là trực hệ.
Mà Trần Căn Sinh sẽ thiên vị chi thứ hơn một chút, bởi vì trực hệ đã sớm bị hư rồi.
Hiên Viên Thắng Nguyệt đoán được ý của Trần Căn Sinh, lại nói: “Chi Hoa, ngươi là người trong tộc mà chúng ta tin tưởng nhất, chuyện này giao cho ngươi xử lý, những người trong gia tộc, chỉ cần đáng tin cậy, có chút năng lực đều có thể bồi dưỡng được.”
Trần Chi Hoa gật đầu nói: “Vâng, ta sẽ cố gắng hết sức để bồi dưỡng họ.”
Điểm dừng chân thứ hai của họ là tập đoàn kiến trúc Trần Diệp Chiếu, nằm ở Hải Nam Thị, tỉnh Nam Hải.
Đây là nơi mà Trần Diệp Chiếu chọn, quốc gia đang phát triển mạnh tỉnh Nam Hải, muốn xây dựng cảng tự do mậu dịch.
Trần Diệp Chiếu dựa vào các mối quan hệ của mình, cộng thêm địa vị hiện tại của hắn trong gia tộc Ba Thục, nên rất dễ dàng lấy được một vài hạng mục lớn ở tỉnh Nam Hải.
Không những thế, tập đoàn vận tải do Hiên Viên Thắng Nguyệt quản lý cũng xây dựng thêm được vài công ty con ở đây.
Trần Diệp Chiếu dẫn theo một đám cao tầng đến tận sân bay để đón Trần Căn Sinh.
“Tiểu thái gia, thái nãi nãi, hoan nghênh đến Hải Nam Thị, khách sạn đã được sắp xếp xong rồi, trước đưa hai người đến khách sạn nghỉ ngơi nhé.”
Trần Căn Sinh nói: “Đi công ty trước đi, xem xem dạo này con đạt được những thành quả gì rồi.”
“Vâng ạ.”
Trong lòng Trần Diệp Chiếu vô cùng hồi hộp, đây là lần đầu tiên hắn nắm quyền một tập đoàn lớn như vậy, các công ty, tập đoàn liên quan đến làm việc mới giao tiếp xong chưa được bao lâu, công ty vẫn còn mới toanh, sợ Trần Căn Sinh không hài lòng.
Trên đường đi tâm thần bất định, đến được cao ốc của Tập Đoàn Kiến Trúc Ba Thục.
Tòa nhà không cao, chỉ có 20 tầng, khu CBD Hải Nam Thị đang dần thành hình.
Còn Trần Căn Sinh thì yêu cầu đi tham quan khu làm việc của các nhân viên.
Trần Diệp Chiếu giảng giải: “Khu vực này là bộ phận phụ trách Hải Nam Thị, tổng cộng 59 nhân viên, còn khu vực kia thì phụ trách các dự án ở những thành phố khác của tỉnh Nam Hải.”
Văn phòng tòa nhà 20 tầng, tổng cộng có 3870 nhân viên, quản lý các dự án dưới trướng Tập Đoàn Kiến Trúc Ba Thục trên toàn quốc.
Trần Căn Sinh tương đối hài lòng với quy mô này: “Tập Đoàn Kiến Trúc Ba Thục được thành lập chưa đầy một tháng mà con đã quản lý đâu ra đấy, ta không nhìn lầm người.”
Được Trần Căn Sinh khen ngợi, trong lòng Trần Diệp Chiếu vui mừng: “Việc triển khai các công việc thuận lợi như vậy là do uy danh của tiểu thái gia, con chỉ làm theo quy trình thôi.”
Đi vào phòng làm việc của Trần Diệp Chiếu.
Phòng làm việc không xa hoa, mang phong cách đơn giản, rộng rãi, trên giá sách bên cạnh trưng bày hàng chục cuốn sách về kiến trúc học.
Trần Căn Sinh cười hỏi: “Con còn đọc loại sách này sao?”
“Hồi đại học con học chuyên ngành kỹ thuật gỗ, những sách này con đều mua lúc còn đi học.” Vừa nói, Trần Diệp Chiếu vừa rót trà cho bọn họ.
Hiên Viên Thắng Nguyệt hỏi: “Diệp Chiếu, nói một chút về các dự án của chúng ta ở tỉnh Nam Hải đi.”
“Vâng.”
Trần Diệp Chiếu không hề nhìn tài liệu, mà nhớ rõ toàn bộ những dự án lớn nhỏ của tỉnh Nam Hải trong đầu.
“Mấy dự án lớn nhất là xây dựng cảng biển, dự án sân bay mới, còn có khu biệt thự mang phong cách Ba Thục, khu dân cư, tổng cộng toàn tỉnh có 140 dự án, dự án xanh hóa bảo vệ môi trường toàn tỉnh thì giao cho Lão Tử Điện, số công nhân làm việc ước chừng hơn 3 vạn người.”
Trần Chi Hoa cười nói: “Giỏi đấy, không cần nhìn tài liệu mà cũng nói được hết.”
Trần Chi Hoa cố tình nói ra ưu điểm này để Trần Căn Sinh và Hiên Viên Thắng Nguyệt biết được sự cố gắng của Trần Diệp Chiếu.
Hiên Viên Thắng Nguyệt lại hỏi: “Đã đầu tư bao nhiêu tiền rồi?”
“Tính đến thời điểm hiện tại, tổng đầu tư là 147 tỷ, tiền vốn thu về chắc khoảng 6 tháng nữa.”
Trần Căn Sinh nói: “Cũng không coi là nhiều, con ngồi xuống nói chuyện.”
Trần Diệp Chiếu nơm nớp ngồi xuống, lại nói: “Thái gia và thái nãi nãi đều ở đây, con có một chuyện muốn báo cáo với hai vị.”
“Con cứ nói.”
“Có mấy người trong tộc, tốt nghiệp đại học không lâu, muốn đến làm việc ở tập đoàn kiến trúc, con không dám tự quyết, vừa hay hai vị đều tới nên để các vị xem qua.”
Trần Diệp Chiếu lập tức gọi điện thoại cho mấy người trong tộc đó.
Trần Căn Sinh hỏi: “Bọn họ hiện đang làm gì ở Hải Nam Thị?”
“Không làm gì cả, chẳng phải ngài muốn đi thị sát sao? Mà đây lại là trạm thứ hai, con bảo bọn họ đến sớm một chuyến, con sẽ giúp bọn họ dẫn kiến một chút.”
Hiên Viên Thắng Nguyệt cười nói: “Con là CEO của tập đoàn này, chuyện phân công nhân sự thì cứ quyết định là được, ta và Căn Sinh không có can thiệp nhiều vào công việc của các tập đoàn, công ty.”
Việc làm của Trần Diệp Chiếu khiến trong lòng Trần Căn Sinh rất dễ chịu, mặc dù chuyện này hắn không tiện nói thêm gì.
Mấy người tử tôn chi thứ mặc đồ chỉnh tề bước vào phòng làm việc, từng người khép nép đứng nghiêm.
Bảy người, bốn nữ ba nam, tuổi tác đều trên 25.
Trần Diệp Chiếu giục: “Còn thất thần làm gì? Còn không mau chào hỏi.”
“Bái kiến thái gia, thái nãi nãi.”
“Chào lão tổ.”
Trần Căn Sinh hơi nhíu mày: “Lão tổ?”
Trần Diệp Chiếu chỉ vào cô gái kia nói: “Thái gia, cô ấy là bối phận chữ Quả.”
“Hả?!” Trần Căn Sinh kinh ngạc nói: “Người bối chữ Quả đã tốt nghiệp đại học sao? Còn lớn tuổi hơn ta sao?”
Trần Chi Hoa ở bên cạnh giải thích: “Bối phận của chi thứ Trần gia ở Ba Thục đều phổ biến thấp cả.”
Trần Căn Sinh cảm thấy hứng thú, cười hỏi: “Tên là gì?”
“Bẩm lão tổ, con tên Trần Quả Nam.”
“Tên này nghe có vẻ nam tính quá.”
“Nhà con chỉ có mình con gái một, ba mẹ con mong con giống con trai, có thể một ngày nào đó sống ở Ba Thục Truân.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận