Lão Sư, Ta Thật Sự Không Phải Học Sinh Nghèo!

Chương 125: Người một nhà đều là bá lỗ tai

Chương 125: Người một nhà đều là đồ khó ưa
Chuyện từ hôn này, Trần lão quái không tiện ra mặt. Dù sao, tất cả vẫn là thân thích, lại là nhạc phụ của nhà hắn, huống chi Trần lão quái và con dâu ly hôn nhiều năm, lúc này ra mặt đi nói, có chút mất thể diện. Trần Căn Sinh muốn hủy hôn, ông nội cũng không ủng hộ hắn.
Trần Căn Sinh ngậm miếng thịt thỏ tê cay nhạt nhẽo: "Xem ra chỉ có thể đi tìm bà nội."
Trần lão quái lập tức trợn mắt quát: "Ngươi dám? Ngươi mà dám đi tìm bà ngươi, ta đánh gãy chân ngươi."
Trần Căn Sinh buồn rầu nói: "Hai người đấu tới đấu lui có ý nghĩa sao? Ta khuyên ngươi sớm gọi điện thoại cho bà nội để bà ấy trở về."
Năm Trần Căn Sinh 10 tuổi, ông bà nội vì đánh nhau năm ngày năm đêm, ông nội thắng sát nút một chiêu đánh bại bà nội. Mà bà nội lại cố chấp cho rằng ông nội không giảng võ đức, chơi đánh lén. Hai người lại ầm ĩ một ngày, cuối cùng bà nội tức giận về nhà mẹ đẻ. Đến tận bây giờ vẫn không trở về.
Tuy nói Trần lão quái một mực ngăn cản Trần Căn Sinh đi gặp bà nội, khi còn bé Trần Căn Sinh luôn lén lút đi tìm bà nội.
Trần Căn Sinh buông tay nói: "Ngươi không ủng hộ ta từ hôn, vậy ta cũng chỉ phải tìm bà nội ta nói chuyện này."
"Ủng hộ! Bọn họ nhà Hiên Viên, đàn bà một người so một người đanh đá, chúng ta không thể lấy, ta gọi điện thoại giúp ngươi lui cửa hôn sự này."
Trần lão quái móc ra một chiếc điện thoại quả táo đời mới nhất, bấm số.
"Là Hiên Viên đầy kho đấy hả? Ta là anh rể của ngươi."
Tút tút tút……
Trần lão quái kinh ngạc chỉ vào điện thoại: "Tên này dám cúp điện thoại của ta!!!"
Trần Căn Sinh mặt toát mồ hôi nói: "Vậy làm sao bây giờ? Ngươi nhắn tin cho ông ta đi."
"Thằng rùa dám cúp điện thoại của Lão tử."
Trần lão quái nhắn một tin, trong tin viết như sau: Cháu ta muốn từ hôn với cháu gái ngươi, không đồng ý cũng phải đồng ý.
Tin nhắn vừa gửi đi, bên kia liền gọi điện lại.
"Dựa vào cái gì mà ngươi muốn quyết định chuyện của Căn Sinh?"
"Căn Sinh cầu ta, nó đang ở bên cạnh ta."
"Để nó nghe máy."
Trần Căn Sinh liên tục lắc đầu.
Trần lão quái nói: "Đừng nói những thứ vô dụng với Lão tử, chính là từ hôn."
"Vì sao từ hôn?"
"Vì cái con bé cháu gái của ngươi ức hiếp người quá đáng."
"Để chị ta nói với ngươi."
"Hiên Viên đầy kho, ta không thèm nói với chị ngươi."
Trần lão quái còn chưa dứt lời, bà nội của Trần Căn Sinh đã nhận điện thoại. Một giọng nói lạnh lùng vang lên: "Căn Sinh đâu? Ta muốn nói chuyện với Căn Sinh."
Trần lão quái nghe giọng này liền run rẩy, vội vàng đưa điện thoại cho Trần Căn Sinh, nhỏ giọng nói: "Bà ngươi."
Trần Căn Sinh nhận lấy điện thoại: "Bà nội, hắc hắc hắc..."
"Vì sao không đến thăm bà nội, lại chạy trên núi chơi vậy?"
"Con ở chỗ ông nội hai ngày, rồi sẽ đi thăm bà."
"Đồ quỷ, ai ~ nuôi uổng con rồi, con rốt cuộc là họ Trần, không phải họ Hiên Viên."
"Con chỉ ở hai ngày thôi, hai ngày nữa con liền đi thăm bà."
"Đừng đến tìm ta, coi như ta chết rồi."
Trần Căn Sinh nói: "Con sai rồi, bà nội, chúng ta nói chuyện về chuyện của Hiên Viên Thắng Nguyệt đi?"
Bà nội khẳng định nói: "Không cho phép từ hôn! Nếu con dám từ hôn, ta liền dám thật sự ly hôn với ông nội con."
"Vì sao vậy bà? Bà đừng có uy hiếp con chứ."
"Bà nội làm vậy là vì tốt cho con, chờ các con sau khi kết hôn thì sẽ biết."
"Nàng hung dữ quá, con lại không hiểu nàng."
"Sau này thời gian chung đụng sẽ nhiều, ta đã gọi điện cho nàng rồi, bảo nàng mau trở lại."
Trần Căn Sinh biết bên bà nội chắc chắn là không nói được, ông nội lại rất sợ bà nội, việc này không có cách giải quyết rồi. Trừ khi Trần Căn Sinh có thể đánh thắng Hiên Viên Thắng Nguyệt.
Bà nội còn nói: "Cháu ngoan, chờ cháu với Thắng Nguyệt tiếp xúc nhiều hơn, cháu sẽ biết nàng là một cô gái cực kì tốt."
"Vâng, con biết rồi."
"Khi nào đến thăm bà nội?"
"Mấy hôm nữa con đến."
Trần Căn Sinh đưa điện thoại cho ông nội. Trần lão quái lập tức cúp máy. Trần Căn Sinh buồn bực ăn cơm.
Trần lão quái an ủi: "Thực ra nhà Hiên Viên cũng không tệ, cứ ở chung một thời gian, không được thì lại từ hôn."
Trần Căn Sinh nghiến răng nói: "Dù sao con sẽ không cho nàng ta sắc mặt tốt đâu, con muốn rèn luyện, con muốn vượt qua nàng ta."
"Ăn đi, mau ăn cơm." Trần lão quái cười ha hả nói: "Ăn xong ta dẫn con đi chợ."
"Ông bạn già của con dạo này đã về chưa?"
"Chưa có, bận lắm."
"Vậy anh họ con thì sao?"
Trần lão quái nghe được câu này, đặt chén rượu xuống: "Ta biết ý con là gì, chuyện này con không nên nghĩ nhiều, ta nắm chắc rồi."
"Con lười so đo với anh ta lắm."
Trần Căn Sinh còn có một người cô, nhà cô có một con trai, là thiên tài trong giới kinh doanh, từng có một vụ thâu tóm chấn động toàn cầu, lập tức làm cho danh tiếng của anh ta nổi như cồn, kiếm về cho gia tộc 120 tỷ đô la Mỹ.
Trong Ba Thục Thương Hội có một vài nguyên lão ủng hộ anh ta. Mà những người đứng về phía Trần Căn Sinh đều muốn để Trần Căn Sinh mau chóng thể hiện bản thân, chứng minh mình không thua kém anh họ. Vậy mà lại bị cấm làm ăn, chỉ được đi học cho ngoan.
Đinh Linh Linh... Điện thoại của Trần Căn Sinh đột nhiên vang lên. Vậy mà là Dương Thải Phi gọi điện thoại đến.
"Bọn mình đến thành phố Thiên Phủ rồi, làm thế nào để tìm cậu đây?"
Trần Căn Sinh kinh ngạc nói: "Các cậu đến Thiên Phủ rồi à?"
"Đương nhiên là sẽ đến Đông Lệnh Doanh rồi, sau khi bọn mình nhất trí quyết định, lần này Đông Lệnh Doanh sẽ đến quê hương của cậu."
"Ở đây lại rất ít khi có tuyết, không trượt tuyết được, cũng không có cảnh tuyết, sao lại tới đây chứ?"
"Đừng nói nhảm nữa, chúng ta nên đến chỗ nào tìm cậu? Gửi địa chỉ cho mình đi."
"Cậu chờ một lát nhé."
Trần Căn Sinh cúp điện thoại, hỏi ông nội: "Bạn học con muốn tới đây chơi, con nên sắp xếp cho họ đi đâu?"
"Để họ tới đây đi, nhà mình còn rất nhiều phòng mà."
Trần Căn Sinh nói: "Sân nhà mình đầy hươu sao, bạch hạc, hổ, còn có phong cảnh trên núi, nhìn qua có ai mà nghèo khổ đâu."
"Nhà ông đã lâu không có náo nhiệt, đến lúc đó con xem ta bịa chuyện như thế nào, đảm bảo bọn họ tin sái cổ."
Trần Căn Sinh không khỏi có chút khẩn trương, dù sao đây là lần đầu tiên bạn bè của cậu đến đây.
"Có người nghèo nào mà lắp thang máy trên núi không?"
"Ừm... nói cũng có lý, vậy phải làm sao bây giờ?"
Trần Căn Sinh nghĩ ngợi, ngước mắt nói: "Cứ nói là khu phong cảnh, không phải nhà con."
Trần lão quái lập tức cầm điện thoại ra gọi cho quản gia già của mình: "Mập Bưu, lập tức làm gấp cho ta một tấm biển, viết là khu phong cảnh Thiên Mông Sơn, lại tìm một ít người đóng vai khách du lịch, trên núi thì bày sạp bán nước bán đồ ăn, nói chung là phải làm ra dáng một khu du lịch, ông chỉ có khoảng nửa tiếng thôi đấy."
"Rõ rồi."
——Lời của tác giả:
Quyển sách này khác với những quyển sách khác, quyển sách không có tình tiết niên thiếu mất mẹ mất cha, cũng không phải gia đình đơn thân, càng không phải tình tiết thù nhân lăm le muốn diệt môn, mà là một gia đình vui vẻ hòa thuận, ông bà nội, cha mẹ đều khỏe mạnh và vui vẻ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận