Lão Sư, Ta Thật Sự Không Phải Học Sinh Nghèo!

Chương 543: say rượu chi dạ

Chương 543: Đêm say rượu
Bạch Nga sợ Trần Căn Sinh hiểu lầm, vội giải thích: "Hắn là bạn học cấp 3 của ta, thời gian trước không biết sao tìm được phương thức liên lạc của ta, hắn cũng đang làm việc ở khu thương mại."
Trần Căn Sinh nói: "Hắn không xứng với ngươi, tránh xa cái gã này ra."
Bạch Nga oán trách: "Ngươi cũng kết hôn rồi, còn quan tâm chuyện hôn nhân của ta à? Chẳng lẽ sau này ta muốn tìm bạn trai đều phải qua sự đồng ý của ngươi à?"
"Ta nhất định phải xem xét giúp ngươi, ngươi ưu tú như vậy, lại còn là CEO của Lão Tử Điện, ta nhất định phải đảm bảo hạnh phúc cho ngươi."
Thực ra trong lòng Trần Căn Sinh có chút khó chịu, có thể nói là đang ghen.
Bạch Nga đương nhiên hiểu rõ bộ dạng lý do thoái thác của Trần Căn Sinh là đang che giấu sự ghen tuông.
Bạch Nga trong lòng đắc ý vì điều đó.
Một bàn đồ ăn phong phú. Bạch Nga biết Trần Căn Sinh ăn rất nhiều nên đã làm khẩu phần cho mười người.
Trần Căn Sinh rót cho Bạch Nga một ly rượu vang đỏ: "Đã lâu rồi chúng ta không có uống một ly riêng với nhau."
"Mỗi ngày ngươi đều bận rộn thực hiện lý tưởng, lấy đâu ra nhiều thời gian như vậy." Bạch Nga có chút buồn bã, uống một ngụm rượu vang đỏ, cười hỏi: "Ngươi và Thắng Nguyệt định khi nào thì có con?"
Nhắc tới chuyện này, Trần Căn Sinh lại đau đầu: "Đừng nói nữa, hai ta ngày nào cũng tạo người, mà bụng nàng thì chẳng có động tĩnh gì."
Bạch Nga giật mình: "Không đi bệnh viện kiểm tra sao?"
"Tạm thời chưa, ta lo lắng nếu như kiểm tra ra nàng thật sự bị khó thụ thai, sẽ gây tổn thương lớn cho nàng."
Bạch Nga nói: "Ừ, nhưng đừng quá nóng vội, dù sao hai người mới kết hôn chưa tới nửa năm, không cần vội."
Hai người nâng ly cạn chén, hai bình rượu vang đỏ đã cạn.
Trên khuôn mặt xinh đẹp của Bạch Nga ửng hồng, hai mắt mê ly, chăm chú nhìn khuôn mặt góc cạnh tuấn tú của Trần Căn Sinh.
Trần Căn Sinh hỏi: "Bạch lão sư, bây giờ cô có bao nhiêu tiền tiết kiệm rồi?"
"Cũng không nhiều, nhưng quả thật so với hồi ta làm giáo viên thì kiếm được nhiều tiền hơn, có khoảng chừng 30 triệu tệ, một nửa thì đã ném vào cổ phiếu." Bạch Nga không mấy hứng thú với tiền, nàng thích giúp Trần Căn Sinh thực hiện ước mơ hơn.
"Cô định khi nào tích cóp đủ tiền rồi rời bỏ tôi?"
Nghe vậy, Bạch Nga khẽ giật mình: "Thật sự chưa từng nghĩ đến vấn đề này, để tôi suy nghĩ kỹ một chút."
Trần Căn Sinh mượn men rượu nói: "Thật ra ta không muốn để cô rời bỏ ta, có cô trấn giữ ở Lão Tử Điện, ta rất yên tâm."
Bạch Nga bĩu môi: "Không rời khỏi anh, chẳng lẽ tôi định làm ni cô cả đời sao?"
"Ta có thể nuôi cô cả đời."
"Tôi vẫn nên tự biết mình một chút."
Bạch Nga luôn cố gắng duy trì khoảng cách nhất định với Trần Căn Sinh, điều này khiến cho Hiên Viên Thắng Nguyệt yên tâm phần nào. Nhưng trong lòng cô vẫn không thể buông bỏ được Trần Căn Sinh, giống như Trần Căn Sinh cũng không thể bỏ được cô.
Bạch Nga hỏi lại: "Còn uống nữa không?"
Trần Căn Sinh hỏi: "Cô còn uống nữa không?"
"Không uống nữa, uống nữa thì cả hai chúng ta đều mất kiểm soát." Bạch Nga rất lý trí, say rượu rất dễ phạm sai lầm, nhất là khi vợ của Trần Căn Sinh là Hiên Viên Thắng Nguyệt.
"Vậy thì uống nốt ly cuối cùng đi."
Bạch Nga rất tận hưởng khoảng thời gian bên cạnh Trần Căn Sinh, toàn thân thả lỏng, vô luận khó khăn lớn thế nào, chỉ cần Trần Căn Sinh ở bên cạnh, Bạch Nga đều cảm thấy rất an toàn.
Hai người đột nhiên ánh mắt chạm nhau.
Cả hai nhìn nhau đắm đuối.
Mặt hai người tiến lại gần nhau hơn.
Bạch Nga nhắm mắt lại.
Ngay lúc Trần Căn Sinh định hôn lên môi Bạch Nga thì điện thoại vang lên không đúng lúc.
Bạch Nga bối rối chỉnh lại mái tóc dài, quay mặt đi.
Là Hiên Viên Thắng Nguyệt gọi đến.
"Anh đang ở đâu?"
"Đang ở bên ngoài ăn cơm."
"Ở nhà đã chuẩn bị cơm cho anh rồi."
"Một lát nữa anh về."
Cúp điện thoại, Trần Căn Sinh cười có chút ngượng ngùng.
Bạch Nga đứng dậy nói: "Thời gian không còn sớm, anh về đi, kẻo Thắng Nguyệt sinh nghi."
"Bạch lão sư, ta......"
"Không cần nói gì cả, trong lòng tôi hiểu rõ."
Có những lời không nên nói ra, giữ trong lòng là được.
Trần Căn Sinh rời khỏi nhà Bạch Nga, lái xe trở về khu biệt thự Đàn Cung.
Sau khi Trần Căn Sinh đi, Bạch Nga lại mở một bình rượu vang đỏ.
Tại khu biệt thự Đàn Cung.
Hiên Viên Thắng Nguyệt tươi cười ra đón hỏi: "Anh ăn no chưa? Có cần ăn thêm gì nữa không?"
"Anh ăn no rồi." Trần Căn Sinh hôn lên mặt Hiên Viên Thắng Nguyệt một cái: "Anh đi tắm rửa đây."
Hiên Viên Thắng Nguyệt kéo tay Trần Căn Sinh lại: "Em giúp anh pha nước, anh mệt cả ngày rồi, tắm rửa cho thoải mái."
Trong phòng tắm, Trần Căn Sinh thư giãn ngâm mình.
Hiên Viên Thắng Nguyệt kéo một chiếc ghế ngồi cạnh bồn tắm và trò chuyện với Trần Căn Sinh.
"Tập đoàn vận chuyển hiện tại đã cơ bản ổn định, vốn cũng đang được hồi lại."
Trần Căn Sinh cười nói: "Em vất vả rồi, nếu như không có em trấn giữ thì tập đoàn vận chuyển không biết đến năm nào tháng nào mới ổn định được."
Trần Căn Dung rời đi khiến cho Ba Thục Vận Thâu Tập Đoàn bị tổn thương nguyên khí, để ổn định tập đoàn, Hiên Viên Thắng Nguyệt đã bôn ba khắp nơi từ đầu năm, vừa thuê các tuyến đường sắt vận chuyển hàng hóa, lại thuê các cảng biển ở các thành phố duyên hải, mua lại nhiều công ty hàng không.
Tiền Đại đã đầu tư một lượng lớn tiền vào, cuối cùng cũng đã ổn định được tình hình.
Công ty vận chuyển do Trần Căn Dung thành lập hiện tại dưới sự bao vây của Hiên Viên Thắng Nguyệt đã suy tàn dần.
Hiên Viên Thắng Nguyệt nói: "Vất vả thì có là gì, quan trọng nhất là không thể để anh mất mặt, em muốn giữ gìn danh dự cho anh."
Trong đại hội tranh cử tộc trưởng, những lời mà Trần Căn Sinh đã nói đều cho các tộc nhân thấy sự kỳ vọng lớn lao, Hiên Viên Thắng Nguyệt với tư cách là người vợ hiền, đương nhiên muốn hỗ trợ Trần Căn Sinh hoàn thành những kỳ vọng đó.
Trần Căn Sinh nghĩ ngợi rồi lại nói: "Trước mắt mới chỉ có tập đoàn vận chuyển là thu hồi được vốn từng bước, những mảng khác đều vẫn đang không ngừng đổ tiền vào, phòng tài vụ còn bao nhiêu vốn?"
"Không còn nhiều lắm, còn khoảng 80 tỷ tệ."
Một gia tộc lớn như vậy, mỗi ngày chi tiêu bình thường đã cần 1 tỷ tệ, mỗi tháng đến kỳ trả lương thì lại càng lớn hơn.
Điều khiến Trần Căn Sinh đau đầu hơn là phúc lợi của gia tộc hàng tháng cũng là một khoản chi lớn, nhất là sau khi Trần Căn Sinh tiếp nhận chức tộc trưởng đã nâng cao đãi ngộ phúc lợi.
Trần Căn Sinh nói: "Chúng ta phải tìm cách kiếm tiền, chỉ có rót vào không thì ta lo các tộc nhân lại làm loạn."
Hiện tại đối với Trần Căn Sinh mà nói, 500 triệu chỉ là số nhỏ, căn bản không đủ dùng, nhất định phải làm một vụ lớn mới được.
Hôm sau, Trần Căn Sinh nhận được điện thoại của Thủy Ngọc, p lại muốn cùng anh đàm phán một lần nữa.
Trần Căn Sinh cùng Hiên Viên Thắng Nguyệt liền lập tức đáp máy bay đến kinh đô.
Tại phòng họp của Công ty Môi giới Ngũ Kiếm Khách, hai bên chính thức ngồi xuống đàm phán.
Già Lệ Ti vẫn xinh đẹp như trước, khí sắc rất tốt: "Trần tiên sinh, tôi nhận được thông tin từ công ty về việc đàm phán cổ phần với anh."
"Tốt, điều kiện của quý công ty là gì?"
"Anh muốn mua bao nhiêu cổ phần?"
"5 tỷ đô la, tôi muốn 10% cổ phần, các vị chắc cũng biết Hỏa Âm APP của chúng tôi nổi tiếng toàn cầu. Sau khi cải tiến, Hỏa Âm APP rất phù hợp với chính sách và pháp luật của từng quốc gia, tôi cũng có thể chia sẻ thị trường của Uy Quốc, Hà Lan, và Đức Ý Chí."
Những quốc gia này đều hợp pháp, và luôn là những thị trường mà Hỏa Âm kiếm được lợi nhuận nhiều nhất.
Già Lệ Ti cho rằng Trần Căn Sinh muốn cổ phần quá nhiều: "Chúng tôi chỉ có thể cho anh 5% cổ phần, p ở các quốc gia này cũng rất phát triển."
"Tôi chỉ cần 10% cổ phần, nếu chúng ta không thể trở thành đối tác, thì tôi sẽ trở thành đối thủ đáng gờm nhất của các người."
Bạn cần đăng nhập để bình luận