Lão Sư, Ta Thật Sự Không Phải Học Sinh Nghèo!

Chương 290: biện luận đại hội

Chương 290: Biện luận đại hội
Trần Thổ Hùng có hai danh sách trong tay, một là danh sách khen thưởng, một là danh sách xử phạt.
Mỗi lần đại hội Ba Thục đều có những tinh anh mới xuất hiện, cũng sẽ có tinh anh bị loại.
Trần Thổ Hùng bắt đầu đọc tên.
"Người đứng đầu trong danh sách khen thưởng, Trần Thụ Dư, năm nay có công lao lớn nhất là mua bán sáp nhập hai công ty hàng không của Châu Âu, đồng thời khai thác thị trường nội địa. Dưới sự dẫn dắt của Trần Thụ Dư, tập đoàn vận tải Ba Thục đã chiếm gần 78% thị phần trong nước.”
Dưới khán đài vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt.
Trần Thụ Dư có thể nói là đại công thần của nhà họ Trần Ba Thục, ngoại trừ tứ đại trưởng lão thì không ai có thể sánh được với công lao của Trần Thụ Dư.
Trần Thổ Hùng cười hỏi: "Tiền ngươi cũng có, thế ngươi cũng có, vậy ngươi nói đi, ngươi muốn gì?"
Trần Thụ Dư đáp: "Ta muốn cái bình rượu ấm nguyên của ngươi, được không?"
"Được!"
Trần Thụ Dư khẽ giật mình, không nhịn được thốt ra một câu chửi thề: "Ngọa tào?! Thật sao? Nói lời phải giữ lời đấy."
"Đương nhiên, tan họp ta sẽ đưa cho ngươi, nhưng ngươi phải mời ta một chén."
"Muốn gì được nấy."
Cái bình rượu nguyên kia chỉ có 50 cân, năm đó khi đi học bọn họ đã giấu đi, gần đây mới mở ra một cân để nếm thử.
Loại rượu nguyên này là loại đầu tiên khi quốc tửu mở nhà máy, là thùng rượu nguyên đầu tiên!
Trần Thổ Hùng cũng phải xin từ chỗ Trần Lão Quái mới có được.
Trần Thổ Hùng tiếp tục đọc tên thứ hai: "Trần Căn Lâm! Cánh tay đắc lực của ta, năm nay có công lao lớn nhất chính là thu mua Thiên Thảo Môn."
Trần Căn Sinh nghe vậy thì ngây người, thấp giọng hỏi Trần Chi Hoa bên cạnh: "Chuyện gì xảy ra vậy? Thu mua từ khi nào?"
Trần Chi Hoa nói: "Chuyện này mới xảy ra khoảng hai tháng thôi, trước đó cũng đã thương lượng rồi, có hai vị lão tiên sinh Tôn Phú và Vương Trường Hải làm trung gian nên quá trình thu mua diễn ra thuận lợi."
Trần Căn Sinh nói: "Nếu Thiên Thảo Môn bị thu mua, chẳng phải gia tộc sẽ chiếm 85% thị phần trong lĩnh vực chữa bệnh sao?"
"Ừ, không sai, gần như độc chiếm thị trường rồi."
Nội tâm Trần Căn Sinh thật lâu vẫn không thể bình tĩnh lại, một thương vụ thu mua lớn thật đáng kinh ngạc.
Trần Thổ Hùng cười hỏi: "Lâm, ngươi muốn nhà hay tiền mặt?"
Trần Căn Lâm cười đáp: "Ta không thiếu gì cả, ông cứ xem rồi thưởng cho ta chút gì đó đi."
"Dựa theo chế độ khen thưởng và trừng phạt, ban thưởng cho ngươi 50 triệu, và một chiếc xe thể thao đặt làm riêng, ngươi thấy sao?"
"Được, cái gì cũng được."
Trần Căn Lâm và Trần Thụ Dư hai người mỗi năm kiếm được quá nhiều, tiền đối với họ chỉ là con số mà thôi.
Những khen thưởng sau đó thì ít hơn, công lao cũng không lớn bằng hai vị kia, nhưng không thể nói là ít, thấp nhất cũng phải 5 triệu.
Trần Thụ Lương cũng nằm trong danh sách khen thưởng, được thưởng 8 triệu và một căn nhà rộng 200 mét vuông ở trung tâm chợ.
Đọc xong danh sách khen thưởng, Trần Thổ Hùng bắt đầu đọc danh sách xử phạt.
Sắc mặt Trần Thổ Hùng trầm xuống: "Người đầu tiên trong danh sách này, ta cảm thấy rất hổ thẹn, hắn là cháu trai của ta, Lưu Nhị Ất."
Trần Căn Sinh hít một ngụm khí lạnh.
"Lưu Nhị Ất, khi đang giữ chức phó tổng công ty Kiến Thiết Ba Thục đã nhận hối lộ 86,7 triệu và 390.000 đô la. Hắn còn có hành vi quá phận trong lúc tham gia viện trợ xây dựng ở Châu Phi, làm ô danh gia tộc. Vì thế ta quyết định khai trừ, toàn bộ tiền phi pháp tịch thu, vĩnh viễn không nhận vào làm, đuổi khỏi địa bàn Ba Thục."
Công ty xây dựng Ba Thục nhận thầu công trình viện trợ xây dựng của quốc gia, đây là một dự án lớn, thằng Lưu Nhị Ất này trong thời gian công tác ở Châu Phi đã ăn chơi trác táng cùng với mấy người Hắc Ny, khiến cho nhiều người trong số họ mang thai.
Ảnh hưởng cực kỳ nghiêm trọng.
Trần Thổ Hùng quát lớn: "Đứng lên, cút ra ngoài!"
Lưu Nhị Ất mặt mày xám xịt rời đi.
Cho dù là em gái ruột của Trần Thổ Hùng, Trần Thổ Hương cũng không dám nói gì.
Trần Thổ Hùng tức giận quơ quơ tờ danh sách trong tay: "Ta tức hơn là trong cái danh sách này, toàn là họ Trần cả! Lão tử nhận được cái danh sách này, tức đến mức mất ngủ cả đêm. Lão tử cho các ngươi lương thấp lắm sao? Trong nhà có nhà cho các ngươi ở, có điều kiện giáo dục tốt nhất cho con cái các ngươi học!"
Nghe ông mắng, một số người xấu hổ cúi gằm mặt xuống.
Trần Thổ Hùng nói tiếp: "Lão tử là người trân trọng người tài, ta có chí hướng muốn thu nạp nhân tài trên khắp thiên hạ, nhưng ta vẫn có một câu nói thế này. Ta mặc kệ ngươi là ai, nhất là những người họ Trần, chỉ cần phạm một chút lỗi, lão tử sẽ lập tức khai trừ các ngươi!"
Trần Thổ Hùng ngồi xuống, châm một điếu xì gà.
"Được rồi! Những người có tên trong danh sách này, toàn bộ bị khai trừ, không có gì để thương lượng nữa."
Trần Thụ Ngôn là trợ lý của Trần Thổ Hùng, có thể nói là đại quản gia.
Kỳ thực, trong danh sách này có một số người tội trạng chưa nghiêm trọng đến mức phải khai trừ.
Nhưng với Trần Thổ Hùng thì toàn bộ những người có tên đều bị khai trừ, và tiền phi pháp cũng bị tịch thu.
"Vâng, Hùng gia."
Trần Thổ Hùng rít một hơi thuốc, từ từ nhả khói, bình tĩnh lại cảm xúc: "Trừ Lưu Nhị Ất phải rời khỏi địa bàn Ba Thục, còn những người bị phạt khác, ta cảnh cáo các ngươi, nếu còn dám phạm sai lầm, cũng cút khỏi địa bàn Ba Thục cho lão tử."
Thư ký của Trần Thổ Hùng, Trần Thụ Ngôn đọc xong danh sách, sau đó nhìn một lượt những người dưới khán đài: "Những người vừa được xướng tên hãy đi ra ngoài làm thủ tục thôi việc."
Một số người mặt mày xám xịt rời đi.
Theo hiệu lệnh của Trần Thổ Hùng, Trần Thụ Ngôn lại nói: "Tiếp theo sẽ là danh sách những người mới của thương hội Ba Thục, những người này sẽ có ghế trong thương hội Ba Thục, có quyền biểu quyết."
Khi Trần Thụ Ngôn đọc xong tên năm người này, Trần Thụ Lương liền giơ tay phản đối.
Trần Thụ Ngôn hơi nhíu mày: "Thụ Lương, có chuyện gì?"
Trần Thụ Lương không kiêu ngạo cũng không tự ti nói: "Tôi cảm thấy cách sắp xếp năm người này rất không hợp lý, bốn vị còn lại là người của Trần gia Ba Thục, họ đã có nhiều công lao to lớn, có những đơn hàng lên tới vài ức, họ vào thương hội Ba Thục là điều dễ hiểu, nhưng tại sao Trần Căn Sinh cũng được chọn?"
Gọi thẳng tên, toàn trường xôn xao.
Trần Thụ Ngôn tức giận nói: "Trần Thụ Lương, ngươi có biết mình đang nói cái gì không? Có phải ngươi uống say rồi không?"
Trần Thụ Lương vẻ mặt bình tĩnh đáp: "Tôi hiện tại rất tỉnh táo."
Trần Thổ Hùng nói: "Có ý kiến gì đều có thể đưa ra, cứ nói."
"Xét về bối phận, tôi nên gọi Trần Căn Sinh một tiếng chú, ở nhà tôi rất tôn kính chú ấy, nhưng ở công ty, nếu bàn về công lao thì tôi không phục chú ấy. Thứ nhất, chú ấy không có đóng góp lợi ích gì đáng kể cho Trần gia Ba Thục. Chuyện này ai cũng biết cả, tuy rằng chú ấy là người thừa kế duy nhất của gia tộc, nhưng chưa từng mang lại lợi ích nào cho gia tộc. Tôi nghĩ rằng chú ấy bây giờ chưa có tư cách để gia nhập vào thương hội Ba Thục."
Trần Chi Hoa đứng lên nói: "Ta không đồng ý với những lời Thụ Lương nói. Bối phận là do tổ tiên truyền lại, tổ tiên của Trần gia Ba Thục chúng ta từ trước đến giờ đều rất đoàn kết, lúc nào cũng phải nhớ về bối phận của mình, chẳng lẽ ngươi ở công ty thì dám gọi chú ấy là em trai sao?"
Trần Thụ Lương nói: "Ngươi đang ăn nói lung tung đó thôi, khi nào ta nói là không tán thành bối phận? Ta đang nói chuyện công ty, về việc cống hiến cho gia tộc."
Trần Chi Hoa nhìn về phía Trần Thổ Hùng: "Thái gia, xin cho phép ta lên sân khấu để cho mọi người xem một thứ."
"Ừ, cứ lên đi."
Trần Chi Hoa đem tài liệu PPT đã chuẩn bị trước trình chiếu lên.
"Trong gần nửa năm nay, Căn Sinh gia đã tiếp quản tổ chức Ái Tâm Xã Kinh Đại, trong vòng ba tháng ngắn ngủi đã phát triển nó thành câu lạc bộ từ thiện trường học đứng đầu cả nước, tham gia các dự án đi dạy ở những vùng quê, tự mình đi đến vùng núi xa xôi để làm từ thiện, sửa đường sá, chi ra tới 400 triệu trong ba tháng. Ba chữ Trần Căn Sinh không chỉ đại diện cho riêng chú ấy mà còn là đại diện cho toàn bộ Trần gia Ba Thục."
Bạn cần đăng nhập để bình luận