Lão Sư, Ta Thật Sự Không Phải Học Sinh Nghèo!

Chương 189: Ai cũng không thể đụng vào

Chương 189: Không ai được phép chạm vào Trần Căn Sinh gặp biểu ca Lưu Tứ Đinh, vốn dĩ muốn tâm sự cho khuây khỏa.
Nhưng điều khiến Trần Căn Sinh phẫn nộ chính là, Lưu Tứ Đinh vừa thấy mặt đã đem thân phận thật của Trần Căn Sinh nói ra hết.
Buổi tối tại tửu điếm.
Lưu Phi Phi đặt trước đồ ăn hết mấy ngàn tệ, trong phòng của tửu điếm của Trần Căn Sinh, mọi người ngồi quây quần lại ăn cơm.
Trần Căn Sinh vẫn luôn ngậm miệng không nói về Trần gia Ba Thục.
Hoàng Hải, Đông Tử, Trương Đức Soái, Triệu Dũng bốn người bọn họ lại đặc biệt hiếu kỳ, đồng thời cũng cảm thấy Trần Căn Sinh bây giờ nhìn có vẻ đột nhiên xa lạ.
"Có bia không?"
Đông Tử mở cho mỗi người một chai bia.
"Hôm nay xung kích quá lớn, uống chút rượu tiêu hóa một chút."
Trần Căn Sinh một hơi cạn sạch một chai bia: "Ta cũng không phải muốn lừa gạt, không muốn mang đến phiền phức không cần thiết cho các ngươi, đồng thời ta cũng muốn học tập cho thật giỏi."
Hoàng Hải gật đầu nói: "Có thể hiểu, dù sao thân phận như ngươi, quả thực quá hiếm thấy."
Trương Đức Soái kích động nói: "Trần gia Ba Thục, ngầu bá cháy a ca môn, ta muốn ôm chặt đùi của ngươi."
Đông Tử hỏi: "Sau khi chúng ta tốt nghiệp, có thể đến Tập đoàn Ba Thục làm việc không?"
Chu Tể Tể cắn mở một chai bia đưa cho Trần Căn Sinh: "Đừng sầu não buồn bực nữa, dù sao chỉ có mấy người chúng ta biết thôi, làm thêm một chai nữa đi."
Triệu Dũng nói: "Uống say đi, có phải ngươi lại muốn cưỡi hắn không?"
"Xì, đừng có lúc nào cũng cưỡi với không cưỡi, chẳng lẽ không thể là hắn cưỡi ta à?"
Lưu Phi Phi lo lắng nói: "Hiện tại chỉ có mấy người chúng ta biết, điều đáng lo là hắn sẽ truyền thân phận của ngươi đến trong Đại học Kinh Đô, đến lúc đó thật sự sẽ ảnh hưởng đến việc học tập."
Điều khiến Trần Căn Sinh phiền muộn nhất không phải thân phận bị công khai, mà lại là những chuyện đánh nhau trong khoảng thời gian này của hắn.
Lưu Tứ Đinh sẽ một bút một bút báo cáo cho Thương Hội Ba Thục, nếu như Trần Căn Sinh chỉ là một kẻ lỗ mãng, cho dù có được mẫu thân nâng đỡ có thể kế thừa gia nghiệp Trần gia Ba Thục.
Đến lúc đó cũng sẽ bị giảm yếu rất nhiều, dù sao một ít nguyên lão trong tay cũng có một phần cổ phần tương đối lớn, đến lúc đó nguyên lão không phục Trần Căn Sinh, bọn họ rời đi, mang đi một nhóm cốt cán, đối với Thương Hội Ba Thục mà nói là một tổn thất lớn.
Trần Căn Sinh đột nhiên hiểu rõ lúc ở thành phố Thượng Hải, hắn không ngừng đánh nhau, đánh cho các thần điện đều tan rã, các nguyên lão trong Thương Hội Ba Thục cũng khẳng định đều biết.
Trương Đức Soái nói: "Biểu ca của ngươi rất phách lối, đứng đầu Kinh thành Tứ thiếu, sau này ngươi định xử lý thế nào?"
Lưu Tứ Đinh đã gặp mặt Trần Căn Sinh, vậy cũng không cần giấu giếm nữa, phiền phức nhỏ chắc chắn sẽ không ngừng.
Trần Căn Sinh làm một hơi cạn sạch hết chai này đến chai khác, ăn một bữa no đủ.
"Không sao cả, cùng lắm thì sau này lão tử không đánh nhau nữa."
Sau này vô luận chuyện gì xảy ra, vô luận có sinh khí đến đâu, Trần Căn Sinh cũng không động tay, Lưu Tứ Đinh cũng sẽ không bắt được thóp của hắn.
Trần Căn Sinh nằm trên ghế salon, có chút say: "Ta muốn nghỉ ngơi, các ngươi về đi."
Hoàng Hải nói: "Còn nhiều đồ ăn thế này chưa ăn hết mà."
Trương Đức Soái nói: "Mang về phòng chúng ta, mấy anh em mình uống."
Chu Tể Tể đứng ở cửa phòng nhìn Lưu Phi Phi: "Ngươi còn ngẩn người làm gì? Đi thôi."
"Mấy người đi uống đi, tớ ở đây trông chừng hắn, hắn uống cũng kha khá rồi." Lưu Phi Phi giúp Trần Căn Sinh rót nước trà.
Chu Tể Tể nheo mắt nói: "Đừng tưởng là tớ không biết trong lòng cậu đang nghĩ gì, cái trò này, tớ mới dùng hồi trước thôi."
Mặt Lưu Phi Phi đỏ lên: "Tớ không có bạo dạn như cậu, tớ chỉ muốn đơn thuần chăm sóc hắn một chút thôi."
"Cậu cứ thành thật một chút đi."
Cửa phòng đóng lại.
Lưu Phi Phi đỡ Trần Căn Sinh: "Lên giường ngủ đi, ở phòng khách ngủ không thoải mái."
Trần Căn Sinh nằm trên giường, mơ màng nói: "Ngươi, ngươi về đi, ta ta ngủ."
"Đừng mặc quần áo ngủ, không thoải mái."
Lưu Phi Phi giúp Trần Căn Sinh cởi quần áo, muốn để hắn ngủ cho dễ chịu.
"Trời ơi...."
Khi Lưu Phi Phi cởi quần của Trần Căn Sinh, lập tức hai mắt đẹp mở to, che miệng không để mình kêu lên thành tiếng.
"Được, được, được...... Thật là vĩ đại!"
Mặt Lưu Phi Phi đỏ tới mang tai, hơi thở dồn dập.
Một đôi mắt đẹp long lanh như có một vũng thu thủy, khẽ cắn môi, bàn tay mềm mại thon thả đưa ra rồi lại rụt về, do dự.
"Ngươi đang làm gì vậy?!"
Chu Tể Tể không yên tâm lại quay lại, thấy cảnh này, liền quát bảo dừng lại.
Lưu Phi Phi luống cuống vội vàng đắp chăn cho Trần Căn Sinh: "Tớ đâu có làm gì, sao cậu lại quay lại."
Chu Tể Tể xem thường nói: "Nếu như tớ không quay lại, cậu định cưỡi lên rồi chứ gì?"
"Nói linh tinh gì đó."
Khuôn mặt Lưu Phi Phi đỏ bừng vội vàng rời khỏi tửu điếm.
Ánh mắt Chu Tể Tể lại dời không khỏi Trần Căn Sinh, liếm môi một cái, trong mắt hiện lên một vòng xảo quyệt.
"Tớ đã nói sẽ cho cậu một cơ hội sống rồi mà, cậu không biết trân trọng à."
Hô.
Một đạo tàn ảnh lướt qua, một con dao phay sắc bén chắn ngay cổ của Chu Tể Tể.
Làm Chu Tể Tể sợ hãi toàn thân run rẩy.
"Tôi, tôi có làm gì đâu, vừa rồi là Lưu Phi Phi, sao ngươi không ra mặt?"
Ảnh muội nhi lạnh giọng nói: "Tay của cô ta mà dám chạm vào, sẽ bị ta chém đứt trong nháy mắt."
Chu Tể Tể nói: "Ta không dám có ý nghĩ xấu nữa đâu, ngươi thả ta đi?"
"Cút."
Chu Tể Tể hốt hoảng chạy ra khỏi phòng.
Ảnh muội nhi oán hận liếc Trần Căn Sinh: "Lớn từng này làm gì chứ, có người phụ nữ nào nhìn vào mà cẩn trọng được."
……………… Hôm sau, Trần Căn Sinh tỉnh lại.
Bọn họ cùng nhau ăn điểm tâm.
Ánh mắt Lưu Phi Phi nhìn Trần Căn Sinh đã khác, trong mắt tràn đầy xấu hổ và dục vọng.
Thân thể khác biệt thường nhân khiến Lưu Phi Phi cũng trằn trọc khó ngủ.
Trần Căn Sinh nói: "Ăn xong điểm tâm chúng ta liền về Kinh Đô, cậu ở đây cứ quay phim cho tốt, đợi khi nào phơi khô thẻ tre thì mình mời cả đoàn làm phim đi chơi."
"Ừ, được." Lưu Phi Phi dặn dò: "Sau khi trở về cậu cũng đừng đánh nhau nữa, tránh bị nắm được điểm yếu."
Chu Tể Tể ở một bên nghiến răng nghiến lợi ăn điểm tâm.
Trương Đức Soái nói: "Cậu ăn từ từ thôi, điểm tâm có thù oán gì với cậu hả?"
"Có chứ! Thù đoạt chồng."
Sau khi ăn xong điểm tâm, bọn họ lên đường ra sân bay.
Ở trước sân bay, Trần Căn Sinh nói: "Thân phận của tôi tuy rằng bị mọi người biết rồi, nhưng tôi tuyên bố trước một chút, tôi không có tiền, trong nhà không cho tôi tiêu xài."
"Biết rồi, đúng là, để tớ nuôi cậu." Chu Tể Tể trực tiếp mua khoang hạng nhất cho tất cả mọi người.
Hoàng Hải lúng ta lúng liếng khen ngợi: "Tể Tể là tuyệt nhất, trên thế giới cậu là xinh đẹp nhất."
Chu Tể Tể hỏi: "Tớ với Lưu Phi Phi, ai xinh đẹp hơn?"
"Đương nhiên là cậu rồi, Lưu Phi Phi đứng trước mặt cậu cũng không có màu sắc gì hết."
"Xem ra mấy người có lương tâm." Chu Tể Tể liếc nhìn Trần Căn Sinh: "Có người, ăn cơm của người ta rồi mà không khen người ta một câu, phim của Lưu Phi Phi, hắn đến xem đấy, còn lúc tớ ở trong phòng thu âm thì hắn cũng chẳng đến thăm tớ."
Trần Căn Sinh đổ mồ hôi hột nói: "Lần sau tớ sẽ đến thăm cậu."
"Không cần, album của tớ sắp được phát hành rồi, đợi khi nào tớ thành đại minh tinh thì trai đẹp đầy ra đó, bọn họ muốn nịnh nọt tớ mỗi ngày không hết đâu."
Bạn cần đăng nhập để bình luận