Lão Sư, Ta Thật Sự Không Phải Học Sinh Nghèo!

Chương 222: Làm tiểu thiếp của ngươi

Trong rổ là một tấm biển lớn, chữ vàng nền đỏ.
“Ốc Đốn · Hán Tư, ta nói ngươi cái đồ tổ tông khốn kiếp.” Phía dưới còn có phiên dịch tiếng Anh.
Trần Căn Sinh giận dữ chỉ vào Hán Tư: “Chu Tể Tể tỉnh lại rồi, Lão tử nghĩ là coi như chuyện này bỏ qua, không ngờ ngươi thằng rùa con lại còn mắng Chu Tể Tể là đồ đĩ, mẹ ngươi là đồ đĩ, bà ngươi là đồ đĩ, cả nhà nữ giới nhà ngươi đều là đồ đĩ.” Hán Tư nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chằm Trần Căn Sinh: “Ngươi biết đắc tội ta hậu quả là gì không?” “Đừng hù Lão tử, Lão tử rời khỏi Trần gia, ít nhất vẫn còn bản lĩnh, ngươi rời khỏi gia tộc Ốc Đốn, ngươi tính là cái thá gì?” Trần Căn Sinh đưa tay lên mặt hắn tát một cái: “Thằng rùa con, lần này coi như cảnh cáo cho ngươi, nếu như ngươi còn dám dây dưa với Chu Tể Tể, thì dù có moi cả tổ tông nhà ngươi từ dưới mồ lên cũng không ngăn được Lão tử chơi chết ngươi.” Nói xong câu hung ác đó, Trần Căn Sinh dán tấm biển lên đối diện giường bệnh, để Hán Tư vừa mở mắt ra là có thể thấy.
Ngoài hành lang phòng bệnh, bảy tám tên vệ sĩ nằm hôn mê trên đất.
Hán Tư run rẩy móc điện thoại di động ra, gọi điện thoại.
Rất nhanh sau đó một đám người Âu phục giày da lực lưỡng đến, người cầm đầu là một gã đàn ông da màu rám nắng đầu trọc, thấy cảnh tượng thảm hại này thì giận tím mặt giật tấm biển xuống.
Hán Tư nghiến răng muốn nứt, hai mắt trợn ngược lên nói: “Giết hắn! Giết hắn!!” Gã đầu trọc da rám nắng nói: “Thiếu gia, Ốc Đốn và Trần gia Hoa Hạ đều là một trong tứ đại gia tộc thế giới, một khi xảy ra chuyện lớn e rằng sẽ tạo thành tổn thất kinh tế nghiêm trọng, cha ngài đã nói rồi, phải hành động bí mật.” “Ta không quản dùng biện pháp gì, cái tên Trần Căn Sinh kia phải chết.” “Cha ngài đã liên tục gọi điện thoại đến rồi, không thể giết chết, nhưng có thể khiến hắn tàn phế.” “Các ngươi bắt hắn lại, gây ra chuyện tàn phế ta tự mình làm.” “Đã hiểu.” Hán Tư lại nói: “Đội Tay Trắng đến chưa?” “Cha ngài đã thanh toán một nửa tiền đặt cọc, bọn họ đã lên đường đến rồi.” Đội Tay Trắng, một tổ chức sát thủ siêu cấp khiến người nghe tin đã sợ mật, cũng là tổ chức sát thủ đông người, đội Tay Trắng có một đặc điểm, chỉ cần nhận được một chiếc bao tay trắng, chứng minh người đó đã bị bọn họ để ý đến.
Trong vòng ba ngày người đó chắc chắn phải chết.
Đến nay chưa từng thất bại.
Đã từng có một phú hào nhận được bao tay trắng, hắn bỏ ra rất nhiều tiền thuê một trăm lính đánh thuê bao vây toàn bộ biệt thự, không ai được ra vào.
Vậy mà, trong đó có một tên lính đánh thuê lại có một thân phận khác, là người của đội Tay Trắng, trực tiếp giết chết hắn trong lúc hắn ngủ.
……………… Nói về Trần Căn Sinh.
Hắn lo Hán Tư sẽ tìm sát thủ nhắm vào Chu Tể Tể, liền ở lại phòng bệnh sát vách phòng Chu Tể Tể, lấy sách vở ra học ở đây.
Ban đêm, Trần Căn Sinh tuần tra trong bệnh viện, kiêm luôn làm bảo an.
Ở trước cửa sổ phòng bệnh, cha mẹ Chu Tể Tể nhìn Trần Căn Sinh đang tuần tra ở bên ngoài, càng thêm cảm động.
“Đáng tiếc quá, người đàn ông tốt như thế, lại không thể lấy con Tể Nhi nhà ta.” “Nếu con Tể Nhi có thể gả cho hắn, thì mồ mả nhà ta coi như bốc khói xanh rồi.” Chu Tể Tể đang nằm trên giường bệnh nghe được cuộc đối thoại của cha mẹ mình, ngạc nhiên hỏi: “Trần Căn Sinh ở bên ngoài à?” “Đúng vậy, đang tuần tra như một bảo an vậy.” Chu Tể Tể cong môi cười nói: “Trần Căn Sinh, đời này cho dù ta không thể làm chính thất của ngươi, thì ta cũng phải làm tiểu thiếp cho ngươi.” “Con bé ngốc này, nói nhảm gì đó, cho dù cả đời không gả cho ai, thì cũng không thể làm tiểu thiếp được.” “Mẹ à, mẹ không hiểu Trần Căn Sinh tốt thế nào đâu, tuy anh ấy là người thừa kế duy nhất của Trần gia, nhưng mà đối nhân xử thế không có chút tính cách ngang ngược càn rỡ nào, còn thích giúp người khác, tấm lòng thiện lương, lúc thì dịu dàng thì lại rất dịu dàng, lúc thì bá đạo lại rất bá đạo, kiểu đàn ông đa diện này thật là hợp gu của con.” Chu Tể Tể mặt tràn đầy hạnh phúc, tưởng tượng ra cảnh mình làm tiểu thiếp cho Trần Căn Sinh, bưng trà rót nước, rửa chân lau mình hạnh phúc biết bao.
Đến nửa đêm, trung tâm trị liệu yêu âm lại yên tĩnh trở lại.
Nơi này không giống những bệnh viện công ầm ĩ kia, nơi này phí rất đắt, hầu như đều là người giàu có, cũng không có bao nhiêu bệnh nhân tới đây khám bệnh, cho nên bình thường thì vô cùng yên tĩnh, thích hợp tịnh dưỡng.
Mà môi trường nơi này lại dựa núi, bên sông, không khí trong lành, rất thích hợp an dưỡng. Trang bị ba chiếc trực thăng cấp cứu, chờ lệnh mọi lúc, vì cứu bệnh nhân mà tranh thủ từng giây, còn nhanh hơn xe cứu thương nhiều.
Một chiếc xe con màu đen chạy vào.
Trần Căn Sinh nhìn chằm chằm vào chiếc xe màu đen này, có chút không đúng, không có biển số xe.
Trần Căn Sinh đưa tay chặn lại: “Làm gì đấy?” Cửa sổ xe hạ xuống.
Người đàn ông ngồi ở ghế phụ lấy một tấm hình ra so với Trần Căn Sinh, xác định chính là Trần Căn Sinh rồi, không chút dấu hiệu nào móc súng ngắn giảm thanh ra, nhắm vào Trần Căn Sinh bắn hai phát.
Lại là một màn im thin thít.
Không thấy Trần Căn Sinh đâu.
Ầm.
Xe con bị lõm.
Trần Căn Sinh thả người nhảy lên, lại tiếp đất.
Ầm.
Xe con biến thành xe thể thao.
Mấy tên sát thủ bị ép chết trong xe.
Trần Căn Sinh xuống xe, một tay nắm đuôi xe, giống như kéo một con chó chết lôi ra khỏi bệnh viện, đột nhiên vung mạnh tay, ném vào trong hồ công viên trước mặt trung tâm trị liệu yêu âm.
Ảnh muội liếc mắt nhìn Trần Căn Sinh: “Làm việc sơ sài như thế, vạn nhất thi thể nổi lên thì làm sao?” “Vậy bây giờ làm thế nào?” “Đưa đến nhà hỏa táng đi chứ sao.” Ảnh muội thả người nhảy lên, nhảy xuống hồ nhân tạo, kéo hai bộ thi thể kia ra ngoài.
Sau đó, Ảnh muội lái một chiếc xe cứu thương, kéo hai bộ thi thể này thẳng tới nhà hỏa táng.
Trần Căn Sinh thở dài nói: “Nếu ngươi không ngại, thì ta cũng đâu đến mức tự mình động tay.” Trở lại phòng bệnh, Trần Căn Sinh chuẩn bị tắm rửa rồi đi ngủ, Chu phụ gõ cửa phòng Trần Căn Sinh.
“Bác trai, vẫn chưa ngủ ạ?” “Vừa rồi ở bên ngoài mọi chuyện, ta đều nhìn thấy hết rồi.” Trần Căn Sinh cười trừ nói: “Để bác chê cười rồi.” Chu phụ nói: “Hù chết chúng ta, sao con lại có sức mạnh lớn như vậy vậy?” Dù sao thì bọn họ cũng là người bình thường, không hiểu thần lực của Trần Căn Sinh.
Trần Căn Sinh rót cho Chu phụ một chén trà: “Mời ngồi.” Chu phụ ngồi xuống, hỏi: “Căn Sinh, ta nghe Tể Nhi nói con sắp kết hôn à? Định lúc nào thì kết hôn?” “Cái này vẫn chưa chắc đâu bác.” “Ai, con gái nhà ta đúng là si tình, một lòng muốn gả cho con, ta cũng biết là làm khó cho con rồi.” “Con và Chu Tể Tể rất muốn là bạn tốt, vẫn là đối tác, cũng là cổ đông lớn của con, quan hệ của hai chúng con thoải mái hơn là vợ chồng nhiều.” “Mới vừa rồi còn nói muốn làm tiểu thiếp cho con đấy.” Trần Căn Sinh mặt đầy mồ hôi nói: “Con biết là chắc chắn nàng rất khó chịu, nhưng chuyện này con không cách nào thay đổi được.” Chu phụ cười nói: “Không sao đâu, gia tộc của các con lớn như vậy, con gái Tể Tể nhà ta không xứng với con, thực ra, ta cũng không để ý việc nó làm tiểu thiếp cho con.” Khụ khụ khụ…… Trần Căn Sinh suýt nữa thì sặc nước mà chết.
“Cái gì? Bác trai, chuyện này không thể đem ra đùa được.” Chu phụ một mặt hậm hực nói: “Hai vợ chồng ta khuyên nó không biết bao nhiêu lần rồi, mà nó không nghe, nói là ngoại trừ con ra thì nó sẽ không lấy ai, không chừng cả đời độc thân luôn mất. Mà như thế chẳng phải mất mặt à.” Trần Căn Sinh ý thức được sự nghiêm trọng của sự việc: “Ngày mai con sẽ khuyên nhủ nàng thật kỹ.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận