Lão Sư, Ta Thật Sự Không Phải Học Sinh Nghèo!

Chương 370: tốt mụ mụ hình tượng

Chương 370: Hình tượng người mẹ tốt.
Ảnh Muội Nhi mang đao vào lớp gây ra một đề tài không nhỏ. Trần Căn Sinh thấy nàng đã ngồi xuống thì cũng yên tâm rời đi. Thế nhưng, Ảnh Muội Nhi lại không biết phải làm sao khi nhìn vào sách giáo khoa, lật tới lật lui cũng không biết thầy giáo đang giảng trang nào. Ảnh Muội Nhi biết chữ, nên dứt khoát không nghe giảng bài, cúi đầu lật xem từ trang đầu tiên. Nàng phát huy khả năng “nhìn một lần nhớ ngay” thiên phú của mình, cẩn thận đọc một lần liền có thể nhớ kỹ, đọc thuộc lòng toàn văn, chỉ là không hiểu ý nghĩa bên trong. Cái này cần phải có người khác giảng giải cho nàng. Ảnh Muội Nhi càng lúc càng cảm thấy thú vị, mãi đến lúc tan học nàng cũng không hề hay biết, vẫn còn đang miệt mài đọc.
Đột nhiên một trận ồn ào làm rối loạn suy nghĩ của Ảnh Muội Nhi. Ảnh Muội Nhi ngước mắt nhìn, thấy ba nam sinh đang bắt nạt một nam sinh khác dáng người gầy yếu. Ba nam sinh đó cầm một cái kính cận ném qua ném lại, trêu chọc nam sinh gầy yếu. Nam sinh kia khẩn cầu nói: "Xin hãy trả lại kính cho ta, đừng làm loạn nữa có được không?"
"Vương Dương Dương, dạo gần đây có phải ngươi đã quên chuyện gì không?"
"Bọn ta tới giúp ngươi nhớ lại một chút."
Ba người bọn họ vậy mà nhấc bổng nam sinh tên Vương Dương Dương kia lên, dùng thân thể của hắn va chạm vào bàn học. Các bạn học xung quanh coi như không thấy, cúi đầu đọc sách.
"Ta nhớ ra rồi, mau thả ta xuống."
"Thả ngươi xuống thì được, nhưng ngươi phải gọi bọn ta một tiếng ba ba." Ba học sinh này càng lúc càng quá đáng.
Một nữ sinh không nhịn được nữa, đứng dậy chắn trước mặt bọn họ: “Đủ rồi! Các ngươi còn chút đạo đức nào không vậy? Thật sự không hiểu người như các ngươi sao lại thi được vào kinh đại.”
"Ôi chao, có phải ngươi rảnh rỗi sinh nông nổi không vậy? Muốn ra mặt à?"
"Ngươi nên biết rõ, đắc tội bọn ta, ngươi không những không thể ở lại Kinh Đại được nữa mà tại cả Kinh Đô này cũng không thể ở lại đâu."
"Một người ngoài mà cũng dám làm càn như vậy sao? Thật sự không có đạo lý gì cả."
Nữ sinh thực ra cũng rất sợ hãi, nàng hiểu rõ ba người này đều là người Kinh Đô chính gốc, điều quan trọng hơn là gia đình bọn họ có bối cảnh rất mạnh, ở đây không ai dám đắc tội họ. Nữ sinh lấy hết can đảm nói: “Ta là đắc tội không nổi các ngươi, nhưng cũng không có nghĩa các ngươi có thể bắt nạt người như vậy.”
“Ngươi giỏi lắm, hôm nay ngươi đắc tội ta rồi, mối thù này chúng ta đã kết, cứ chờ mà chịu tội đi.”
Vương Dương Dương gầy yếu vẫn rất nghĩa hiệp, hắn đẩy nữ sinh kia ra: “Chuyện này không liên quan đến cô, cô đi đi.”
Trong lòng nữ sinh sợ đến muốn chết. Nam sinh đầu đinh cầm đầu nắm lấy tóc Vương Dương Dương, hung tợn nói: “Cái gì? Giở trò anh hùng sao?”
Vương Dương Dương nói: "Các ngươi có bắt nạt tôi thế nào cũng được, đừng bắt nạt nàng ấy."
“Bắt nạt ngươi như thế nào cũng được sao? Vậy thì ra sân trường cởi hết quần áo chạy một vòng.”
Vương Dương Dương liên tục lắc đầu.
Bốp.
Lâm Chiêu giơ tay lên đánh một bạt tai vào mặt Vương Dương Dương, cái tát này trực tiếp đánh Vương Dương Dương ngã nhào xuống đất. Mắt kính của Vương Dương Dương cũng bị đánh vỡ tan tành.
“Đồ con rùa, các ngươi làm phiền lão tử học bài rồi.” Ảnh Muội Nhi rút dao phay đi tới, con dao phay xoay tròn nhanh chóng trong tay nàng.
Lâm Chiêu thấy thế, theo bản năng lùi về sau một bước, kéo bạn bè đứng trước mặt mình che chắn: "Ảnh Muội Nhi, chuyện này không liên quan tới ngươi, ngươi đừng xen vào."
"Lão tử đến đây là để học tập, không phải để đánh nhau, vốn cho rằng ngoài xã hội có cặn bã ức hiếp kẻ yếu, không ngờ trong trường đại học này cũng có cặn bã ức hiếp kẻ yếu." Ảnh Muội Nhi từng bước ép sát, Lâm Chiêu sợ hãi lùi lại từng bước.
"Ảnh Muội Nhi, ta cùng ngươi không có thù, chị gái của ta còn là bạn của Trần Căn Sinh, nàng là thành viên của Lão Tử Điện." Chị gái của Lâm Chiêu chính là Lâm Nhã Chi.
Ảnh Muội Nhi nói: "Vậy thì quá tốt, lão tử giúp Trần Căn Sinh dọn dẹp mấy con sâu làm rầu nồi canh, tránh cho hỏng chuyện."
Bành. Ảnh Muội Nhi một cước đá văng nam sinh đang chắn trước mặt, thân thể khẽ động, trong nháy mắt đã xuất hiện trước mặt Lâm Chiêu.
“A!! Ta sai rồi! Thật xin lỗi mà, huhuhu.” Lâm Chiêu sợ đến mức ngồi phịch xuống đất, đái cả ra quần. Hắn biết Ảnh Muội Nhi đã đánh người anh họ Lâm Hướng Húc của hắn trọng thương như thế nào, phải nằm viện điều trị ở ICU mấy ngày mới có thể sống lại.
Ảnh Muội Nhi bịt mũi lại: "Đồ nhát gan, mới chút can đảm đó đã đi bắt nạt bạn học rồi sao? Sau này cứ ngoan ngoãn cho lão tử, còn dám làm bậy nữa, lão tử phế ngươi."
Nói xong, Ảnh Muội Nhi thu dao phay vào vỏ, quay người trở về chỗ ngồi.
Cả lớp vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt. Ảnh Muội Nhi sửng sốt một chút, đây là lần đầu tiên nàng gặp tình huống như vậy, đánh nhau mà còn được vỗ tay.
Vương Dương Dương đi tới trước mặt Ảnh Muội Nhi, vừa muốn mở miệng thì Ảnh Muội Nhi đã dội một gáo nước lạnh vào mặt hắn.
"Ta không phải giúp ngươi, ta chỉ là cảm thấy hắn rất ồn ào thôi." Vương Dương Dương lúng túng rời đi.
Nữ sinh vừa nãy đứng ra bênh vực lẽ phải tiến tới chỗ Ảnh Muội Nhi: "Ảnh Muội Nhi, nếu có chỗ nào không hiểu, ta có thể giúp ngươi ôn tập."
"Gọi ta là tên."
Nữ sinh khẽ giật mình, không ngờ Ảnh Muội Nhi đối với nữ sinh cũng có thái độ lạnh lùng như vậy.
"Trần Căn Ảnh, bọn ta có một nhóm học chung, đó là cùng nhau học tập, mỗi lần tan học sẽ tụ tập ở sân trường, việc làm này có nghĩa là trợ giúp những bạn học có thành tích không tốt.”
"Không hứng thú."
Nghe vậy, nữ sinh cũng không nói gì nữa, bị từ chối phũ phàng, bực tức bỏ đi.
Một ngày học này, đối với Ảnh Muội Nhi mà nói vô cùng dày vò, hoàn toàn không hiểu thầy giáo đang giảng cái gì. Sách giáo khoa cấp hai nàng còn chưa từng học, đừng nói chi là những kiến thức uyên thâm ở đại học.
Tan học, Ảnh Muội Nhi ôm sách vở rời đi. Trần Căn Sinh mang theo một túi sách đặt ở trước mặt Ảnh Muội Nhi: "Đây đều là những sách vở ta tìm giúp cho ngươi, sách giáo khoa ba năm cấp hai."
Ảnh Muội Nhi nói: "Nhiều quá vậy."
"Từ từ mà xem, từ từ mà học, đợi con ngươi sinh ra, nếu biết mẹ nó không có học thức thì ngươi có xấu hổ không?"
Ảnh Muội Nhi khẽ giật mình, rất nghiêm túc nói: "Xấu hổ quá đi chứ."
"Cho nên, học đi, đọc đi, không hiểu ý nghĩa của bài thì có thể lên mạng tìm đọc."
Ảnh Muội Nhi cùng Trần Căn Sinh xách sách giáo khoa chuẩn bị trở về nhà, đi ngang qua một chỗ vắng vẻ thì thấy bốn năm học sinh đang tụ tập lại với nhau để học tập. Ảnh Muội Nhi dừng bước.
Trần Căn Sinh hỏi: “Sao vậy? Ngươi quen biết sao?”
"Cùng lớp của ta."
"Vậy ngươi có muốn đến đó chơi một lát không?" Trần Căn Sinh muốn Ảnh Muội Nhi hòa nhập vào tập thể đó, để nàng có bạn bè, có lẽ sẽ tốt hơn.
Ảnh Muội Nhi cũng muốn đến, nhưng lại cảm thấy bản thân mình không có kiến thức gì, chắc chắn sẽ bị xem thường.
"Không đi, về nhà xem sách."
Ảnh Muội Nhi muốn phấn đấu mạnh mẽ, để đón con của nàng ra đời, để cho đứa trẻ có được hình tượng người mẹ hoàn hảo.
Về đến nhà, Trần Căn Sinh vừa ngồi xuống liền bắt đầu kèm cặp Ảnh Muội Nhi. Không chỉ là ngữ văn, mà còn có toán học, tiếng Anh, tất cả những cái này Trần Căn Sinh đều muốn dạy cho Ảnh Muội Nhi. Trần Căn Sinh còn mua thêm một vài bài tập cho Ảnh Muội Nhi để nàng làm. Tiểu Hạc bưng đĩa trái cây tới, ở bên cạnh hầu hạ.
"Chờ ta có con, ta sẽ cho nó học trường tốt nhất." Ảnh Muội Nhi đột nhiên quay sang hỏi Trần Căn Sinh: “Ngươi thích con trai hay là con gái?”
"Ấy, khoan hãy nói đến chuyện con cái, chúng ta thảo luận một chút về từ vựng tiếng Anh đi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận