Lão Sư, Ta Thật Sự Không Phải Học Sinh Nghèo!

Chương 335: làm công chúa rất vất vả

Chương 335: Làm công chúa thật vất vả Vẻ mặt của Trần Căn Sinh khiếp sợ trước phong thái ăn uống của vị công chúa hoàng thất này. Nàng nhìn trợn mắt há mồm, không nhịn được muốn lấy điện thoại ra chụp lại cảnh tượng thần kỳ này.
Trần Căn Sinh vội vàng khoát tay: “Không thể chụp, mất hết thể diện, bất quá đùi cừu nướng của nhà ngươi đúng là ngon thật.”
Toa Mã rất nghi hoặc: “Thật sự ngon đến vậy sao? Ta thấy ngươi ăn ngon quá, ta nhìn mà thèm.”
“Ăn đi, ăn thôi.”
Toa Mã chưa từng ăn thô tục như vậy bao giờ, để học theo Trần Căn Sinh, nàng cắt một miếng thịt đùi dê lớn rồi bắt đầu ăn.
Hai người so nhau ăn.
Một hồi, Toa Mã lại chịu thua.
“Ăn như vậy, sẽ làm hỏng dạ dày mất.”
Xoa xoa tay, Toa Mã nâng ly đế cao chạm cốc cùng Trần Căn Sinh.
Một cái đùi cừu nướng, Trần Căn Sinh một mình ăn hết, hình như vẫn còn chút chưa đã thèm.
Trần Căn Sinh uống một hơi cạn ly rượu vang đỏ: “Cảm ơn ngươi khoản đãi, ta rất thích món đùi cừu nướng này.”
Toa Mã nói: “Nếu Trần tiên sinh thích, có thể ngày nào cũng đến ăn, miễn phí.”
“Khó mà được, phải thanh toán chứ, ta không thể ăn không của ngươi.”
Toa Mã lại nói: “Thật ra ta đã tìm hiểu về ngươi, ngươi là nhân vật nổi tiếng ở Kinh Đô Đại Học, lại còn là người thừa kế một trong tứ đại gia tộc trên thế giới, làm ta khó mà không chú ý đến ngươi.”
Trần Căn Sinh vô liêm sỉ nói: “Ngươi không phải người phụ nữ đầu tiên chú ý đến ta, cũng không phải là người cuối cùng, bất quá ngươi là người đầu tiên ta biết là công chúa.”
Toa Mã u sầu nói: “Làm công chúa rất vất vả, phải cử chỉ trang nhã, từ bé đã học rất nhiều lễ nghi, lớn lên đến Hoa Hạ coi là có thể tự do thoải mái, nhưng mọi hành động của ta ở Hoa Hạ đều đại diện cho quốc gia mình.”
“Vậy công chúa của ngươi làm không có ý nghĩa gì.”
“Đúng đó, không giống như ngươi, ngươi là người thừa kế duy nhất của Ba Thục Trần Gia, theo lý mà nói cũng phải như ta làm hình tượng đại diện cho Ba Thục Trần Gia, nhưng ngươi lại đánh nhau, khoe của, sống phóng túng, tuyệt đối không chú ý đến hình tượng bản thân, ta rất ngưỡng mộ.”
“Có gì đâu ghê gớm, ta sẽ dẫn ngươi bung xõa.”
Toa Mã mặt mày hớn hở, lập tức lại ảm đạm: “Thật ra ta cũng muốn, nhưng trong khách sạn này có rất nhiều bảo vệ, vệ sĩ của ta, nói là bảo vệ, nhưng thật ra là ước thúc ta.”
Trần Căn Sinh đột nhiên hỏi: “Cái đùi dê kia khi nào nướng chín?”
Toa Mã bảo quản gia đi hỏi thử.
Rất nhanh sau đó, một chiếc đùi cừu nướng vàng óng ánh đã được bưng lên.
“Dùng giấy bạc gói cho ta.” Trần Căn Sinh thấp giọng nói: “Ngươi có muốn ra ngoài ăn đồ nướng uống bia không?”
Toa Mã rất muốn đi, nàng luôn cảm thấy các quán đồ nướng ở Hoa Hạ là một nơi thần kỳ, rất muốn thử một lần.
“Ta không ra được đâu, đến tối ta sẽ không ra ngoài được, dù muốn ra ngoài vẫn phải có vệ sĩ đi theo.”
“Vậy được rồi, đi thôi.”
Trần Căn Sinh và Toa Mã vừa ra cửa, mấy vệ sĩ vạm vỡ liền theo sau.
Quản gia tiến lên hỏi han: “Công chúa, ngài muốn đi đâu vậy?”
Toa Mã nói: “Ta và bạn học ra ngoài tản bộ một chút.”
“Vâng.”
Đi thang máy xuống lầu.
Hai người bọn họ vừa ra khỏi khách sạn, phía sau liền có bốn vệ sĩ theo sau.
Ngồi lên xe Rolls-Royce, Trần Căn Sinh liền nói với Tiểu Hạc: “Cắt đuôi mấy xe phía sau đi.”
Tiểu Hạc liếc Toa Mã một cái, đạp ga phóng đi.
Mấy chiếc xe phía sau lập tức đuổi theo.
Trần Căn Sinh gọi một cuộc điện thoại cho đại tỷ.
Chưa được bao lâu, xe taxi từ các ngả đường kéo đến vây kín mấy chiếc xe kia, xung quanh toàn là xe taxi.
Toa Mã tán thán: “Lợi hại thật, anh bạn.”
“Hừ, không có lợi hại bằng ngươi, ngươi một cuộc điện thoại có thể điều động cả quân đội đấy nhỉ?”
“Có lẽ vậy, chưa thử bao giờ.”
Trần Căn Sinh quay đầu nhìn, mấy chiếc xe kia đã bị taxi chặn lại.
“Đến sau bờ biển.”
Mấy người Trần Căn Sinh thường xuyên tới đây ăn đồ nướng uống bia.
Xuống xe, Trần Căn Sinh nói với Tiểu Hạc: “Đỗ xe xa một chút, bọn chúng mà thấy chắc chắn tìm tới.”
Trong mắt Tiểu Hạc lộ ra vẻ thù địch khi nhìn Toa Mã.
Vẫn chỗ cũ, gọi một ít món nướng đặc sắc, thêm một thùng bia trăm uy, Trần Căn Sinh đặt đùi cừu nướng lên, mở lớp giấy bạc ra, những người xung quanh ngửi thấy mùi thơm, đều quay lại nhìn.
Trần Căn Sinh cắn mở hai chai bia, đưa cho Toa Mã một chai.
Mặt Toa Mã ửng hồng, nghĩ rằng đây là một hành động mờ ám: “Cái này có thích hợp không? Có thể bị coi là không đứng đắn không?”
“Cô học mấy thành ngữ này ở đâu thế? Đừng có dùng lung tung.” Trần Căn Sinh “ừng ực ừng ực” uống mấy ngụm, xé một miếng thịt dê bắt đầu ăn: “Như này mới là đã.”
“Đã? Hình dung cái gì vậy?”
“Rất tốt, thoải mái, đẹp, dễ chịu, được, đây là tiếng địa phương quê ta.”
Toa Mã cầm chai bia lên bắt chước Trần Căn Sinh uống mấy ngụm, bị sặc.
Trần Căn Sinh rút mấy tờ khăn giấy đưa cho nàng: “Từ từ sẽ quen thôi.”
Toa Mã lấy điện thoại ra chụp lại cảnh tượng náo nhiệt này.
Mấy tên say rượu ở trước ống kính của Toa Mã làm đủ kiểu tư thế, mặt mày hề hề.
Toa Mã hốt hoảng ngồi xuống.
Trần Căn Sinh chỉ vào mấy người bọn họ: “Đừng gây sự, để chúng tôi thư giãn ăn cơm ở đây.”
Ảnh Muội Nhi đi Đông Trung rồi, nếu không mấy tên này chắc chắn bị đánh cho tơi bời.
“Sao rồi, bọn tôi không được đi đường này hả? Đường này là nhà của cậu đó hả?”
Một gã tráng hán giống như đang mang thai sáu tháng say khướt đi đến, mặt mũi hung tợn chỉ vào Trần Căn Sinh.
Trần Căn Sinh lắc đầu thở dài, thầm nghĩ, tác giả thật là rập khuôn, cứ luôn để xuất hiện cái motip anh hùng cứu mỹ nhân này, mẹ nó, thật phiền phức.
Tiểu Hạc đi tới, đập mạnh chai rượu lên đầu hắn làm nó vỡ tan tành.
Tiện thế gạt chân cho hắn ngã nhào xuống đất.
Hai tên say rượu phía sau thấy bị một người phụ nữ đánh càng thêm hăng hái.
Tiểu Hạc không có nhanh nhẹn như Ảnh Muội Nhi, nhưng đánh năm sáu người vẫn không thành vấn đề.
Một chiêu hầu tử thâu đào, trong nháy mắt đã làm một người đàn ông mất đi sức chiến đấu.
Tiểu Hạc nghiến răng, đột nhiên nhấc lên.
“Á, á, á…Đau, mẹ nó, buông tay.”
“Cút! Còn dám quấy rầy người khác ăn cơm, tao sẽ khiến cho tụi mày mất đi cái khoái cảm đàn ông.”
“Được được, chúng tôi đi, cô buông ra.”
Tiểu Hạc buông ra, đá một cước văng ra.
Tiểu Hạc mặt đầy buồn nôn nhìn tay, đi vào trong quán, lấy nước rửa tay của ông chủ ra, hung hăng rửa đi mấy lần.
Bách Hợp là ghét đàn ông.
Toa Mã sợ hãi kêu lên: “Người tài xế của ngươi cũng khủng bố như vậy sao.”
“Hừ…ngươi chắc là đang xem Đấu Phá.”
Mấy tên say rượu đỡ nhau rời đi.
Trần Căn Sinh cầm chai rượu lên nói: “Nào, lại uống mấy ngụm nữa.”
Toa Mã cầm chai rượu lên.
Trần Căn Sinh khẽ chạm vào miệng chai của nàng.
Toa Mã ngượng ngùng cúi đầu, thầm nghĩ, đây là đang ngầm bày tỏ tình cảm với mình sao? Nếu hai ta kết hôn, phụ thân liệu có đồng ý không? Kết hôn mình sẽ sinh sống ở Hoa Hạ, con mình sẽ gọi tên gì đây? Hắn họ Trần, nhất định phải đặt một cái tên thật dễ nghe.
Chỉ một chốc lát thôi, Toa Mã đã nghĩ ra cả tên con cái của hai người bọn họ rồi.
Trần Căn Sinh vô tâm vô phế ăn đùi cừu nướng.
Toa Mã cứ nhìn chằm chằm Trần Căn Sinh, cảm thấy hắn vô cùng nam tính, đúng chất đàn ông, toàn thân trên dưới đều toát ra một loại hormone nam mạnh mẽ, Toa Mã lại đặc biệt thích kiểu đàn ông mạnh mẽ, đầy chất dương cương này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận