Lão Sư, Ta Thật Sự Không Phải Học Sinh Nghèo!

Chương 313: đại sư hài nhi thể thư pháp

Chương 313: Đại sư thư pháp 'thể hài nhi'
Tiểu Hạc ngồi xuống, hơn nữa là ngồi đối diện với Dương Bảo Bối.
Tiểu Hạc nâng chén rượu lên cười nói: “Ta rất thích ngươi.”
“Cảm ơn.”
Dương Bảo Bối còn tưởng rằng Tiểu Hạc nói thích chỉ là vì nàng là minh tinh thôi.
Nào ngờ, Tiểu Hạc đã xem Dương Bảo Bối như dê đợi thịt rồi.
Hai người uống một ly bia, Tiểu Hạc liền từ từ mở lời.
Tiểu Hạc nói rõ thân phận của mình, Thần Thâu của Điện Nữ Thần.
Chủ đề này khơi dậy sự hiếu kỳ trong lòng Dương Bảo Bối.
Không chỉ có nàng, mà cả bốn người Trương Đức Soái bọn họ đều rất ngạc nhiên, muốn biết cái gọi là Điện Nữ Thần rốt cuộc mạnh đến mức nào.
Tiểu Hạc kể về chiến tích của mình: “Một lần mạo hiểm nhất, ta đến nước Uy trộm đao hộ quốc của họ, toàn bộ đều là đao có giá trị hàng chục tỷ, mười cây danh đao, ta trộm được 5 cây.”
Dương Bảo Bối tò mò hỏi: “Không bị phát hiện sao?”
“Không thể nào, đầu tiên là ta biết thuật dịch dung, thứ hai là ta biết thêm về ngôn ngữ bản địa, dùng công nghệ in 3D tạo ra một cái mặt nạ silicone, biến thành công chúa hoàng thất nước Uy lúc đó, nói một giọng lưu loát tiếng nước Uy, học theo lời nói, cử chỉ và âm thanh của nàng, dễ dàng lấy được.”
Những lời này khiến Dương Bảo Bối không ngừng kinh ngạc.
Tiểu Hạc cầm lấy một cái đùi gà nướng, lắc lư trước mặt Dương Bảo Bối: “Nhìn chằm chằm vào cái đùi gà nướng này đi.”
Đôi mắt Dương Bảo Bối chăm chú nhìn vào.
Tay trái Tiểu Hạc lướt qua đùi gà.
Đùi gà liền biến thành hoa hồng.
“Tặng cho ngươi.”
“A!”
Dương Bảo Bối kinh hô một tiếng, đôi mắt đẹp mở to: “Ngươi, ngươi làm như thế nào vậy? Thật là thần kỳ.”
Tiểu Hạc thần bí cười cười: “Nếu như ngươi cảm thấy cái này là thần kỳ, vậy cái này còn khiến ngươi mở rộng tầm mắt hơn đấy.”
Nói rồi, Tiểu Hạc móc ra một cái ví tiền.
“Ví tiền của ta?!” Dương Bảo Bối vội vàng mở túi xách ra, ví tiền quả nhiên biến mất.
Tiểu Hạc mở ví tiền ra, bên trong có một tấm thẻ phòng: “Khách sạn Hồng Nhạn, đây là sản nghiệp của Điện Nữ Thần chúng ta, ta mời ngươi ở căn phòng mà chỉ có thành viên Điện Nữ Thần mới có tư cách ở, đó sẽ là căn phòng tốt nhất mà ngươi từng ở.”
“Ta nghe nói rồi, khách sạn Hồng Nhạn còn có một số hội viên kim cương đều không thể ở những căn phòng đó.”
Trương Đức Soái nói: “Hai chúng ta có thể ở những căn phòng tốt như vậy sao, ta kính Tiểu Hạc một ly.”
Tiểu Hạc không vui nói: “Không cho phép đàn ông ở.”
“Cái này… Ta thêm tiền không được sao?”
“Thêm bao nhiêu cũng không cho ngươi ở.”
Trương Đức Soái nhún vai: “Vậy chúng ta đành chịu thôi.”
Dương Bảo Bối cũng rất muốn trải nghiệm thử: “Ta muốn trải nghiệm một đêm, tối nay ngươi cứ ở cùng bạn ngươi đi.”
Tiểu Hạc đứng dậy nói: “Dương tiểu thư, ta dẫn cô đi xem trước thế nào? Sẽ nói thêm cho cô nghe về những chuyện thú vị hơn.”
Dương Bảo Bối vui vẻ nhận lời: “Tốt thôi, tốt thôi.”
Tiểu Hạc cùng Dương Bảo Bối rời đi.
Trần Căn Sinh hiểu rõ nhưng không nói ra, vẫn là bạn tốt.
Hoàng Hải trêu chọc nói: “Tối nay chúng ta cũng không ở cùng ngươi, tự tìm chỗ mà ở đi.”
Trương Đức Soái cười cười: “Được rồi, chúng ta uống rượu.”
Ngày hôm sau, Tiểu Hạc lái xe mà tinh thần uể oải.
Trần Căn Sinh tức giận hỏi: “Đêm qua giày vò mất bao lâu vậy?”
“Đến sáng.”
Trần Căn Sinh đen mặt.
“Ngươi lái chiếc xe khác đi, về nghỉ ngơi đi, hôm nay cũng không có việc gì.”
Tiểu Hạc ngáp một cái: “Cảm ơn thiếu gia.”
Trần Căn Sinh đi vào khuôn viên đại học Kinh, phát hiện hôm nay đặc biệt náo nhiệt, còn có rất nhiều sinh viên của các trường khác.
“Hôm nay là ngày gì? Sao mà náo nhiệt vậy?”
Trần Căn Sinh chặn một bạn học lại hỏi.
Bạn học kia bị Trần Căn Sinh chặn lại, mừng rỡ như điên: “Quốc Học Xã tổ chức hoạt động, mời mọi người trong trường và bên ngoài đến tham gia, còn có đấu giá tranh chữ của danh nhân tại chỗ, hội nghệ thuật cũng đến tham dự nữa đấy.”
Trần Căn Sinh không có hứng thú gì.
Hắn hành văn không tốt, cũng không biết vẽ tranh.
Bạn học còn nói: “Nghe nói còn có cả trang chủ Phụng Hiền Sơn Trang, lão tiên sinh Thủy Ba đến tham gia đấy.”
Câu nói này khiến trong lòng Trần Căn Sinh hơi động.
Phụng Hiền Sơn Trang chính là nhà của Ảnh muội.
Mà lão tiên sinh Thủy Ba này lại là ông ngoại của Ảnh muội.
Trần Căn Sinh đi đến hiện trường hoạt động, các sinh viên Quốc Học Xã đang gấp rút bố trí.
Hội trưởng Quốc Học Xã nhìn thấy Trần Căn Sinh lại xuất hiện tại hiện trường hoạt động, nhiệt tình tiến lên đón: “Trần đồng học, không ngờ cậu cũng thích quốc học, hoan nghênh cậu nha.”
Trần Căn Sinh bắt tay với hội trưởng: “Ta chỉ đến xem thôi, hoạt động của các cậu tổ chức khá tốt đấy.”
“Đây là hoạt động vô cùng ý nghĩa, Quốc Học Xã trường Kinh ta đã bỏ ra một tháng để chuẩn bị, tứ phương mời các đại sư quốc học đến tham dự, ý nghĩa vô cùng to lớn.”
Trần Căn Sinh nói: “Cậu cứ làm việc trước đi, ta tùy tiện đi dạo thôi.”
Trần Căn Sinh muốn xem xem vị Thủy Ba của Phụng Hiền Sơn Trang này rốt cuộc là người như thế nào.
Hội trưởng Quốc Học Xã nói với người bên cạnh: “Trần Căn Sinh đến rồi, tiền của chúng ta cũng đến rồi, lát nữa lúc bán đấu giá, cậu ta chắc chắn sẽ tranh giành, tìm vài người làm tay trong, đẩy giá lên cao.”
“Hội trưởng, Trần Căn Sinh không phải người mà chúng ta chọc nổi, một khi bị cậu ta phát hiện, chúng ta chắc chắn xong đời.”
“Yên tâm đi, tuyệt đối sẽ không bị phát hiện đâu, tìm vài người cạnh tranh thì làm sao mà bị phát hiện được chứ.”
Lúc này, đám đông nhốn nháo.
“Tiên sinh Thủy Ba đến rồi!”
Hội trưởng dẫn đầu cả đám người tiến đến nghênh đón.
Đó là một chiếc xe Benz màu đen, vài nhân viên tùy tùng xuống xe, mở cửa xe cho tiên sinh Thủy Ba.
Một ông lão râu dê xuống xe, đây chính là trang chủ Phụng Hiền Sơn Trang, tộc trưởng Thủy gia, đại sư quốc học.
Tuy năm nay đã hơn 80 tuổi, nhưng tinh thần vẫn vô cùng phấn chấn, đôi mắt dài hẹp lóe lên tia tinh quang, tóc trắng hơi dài, tay đeo đồ chơi văn hóa, đeo một cặp kính cận, rất có khí chất đại sư.
Thủy Ba tươi cười bắt tay với hội trưởng Quốc Học Xã, còn có một số thành viên hội nghệ thuật, họa sĩ nổi tiếng chờ đợi.
Thủy Ba có vị thế rất lớn trong giới quốc học, được mọi người như sao vây quanh mặt trăng tiến vào hiện trường hoạt động.
“Mời tiên sinh Thủy Ba đề tự cho hoạt động lần này.”
Tiếng vỗ tay như sấm.
Thủy Ba mặt mũi hiền từ cười nói: “Vậy để ta sáng tạo ra một thể thư pháp phun mực có được không?”
“Được ạ!”
Mấy người trải giấy ra.
Trợ lý chuẩn bị một bình nước khoáng, đổ đầy mực.
Thủy Ba nhận lấy bình nước khoáng bắt đầu phun mực.
Chữ thứ nhất: quốc!
Xiêu xiêu vẹo vẹo.
Chữ thứ hai: học!
"Thể hài nhi"
Chữ thứ ba: xương!
Còn không đẹp bằng con kiến bò nữa.
Chữ thứ tư: thịnh!
Ta còn viết đẹp hơn.
Trần Căn Sinh kinh ngạc đến mức có thể nhét cả quả tạ vào mồm.
“Cái này…… Cái này là viết vớ vẩn mà.”
Nhưng mà tiếng vỗ tay như sấm đã che lấp đi tiếng kinh hô của Trần Căn Sinh.
Thủy Ba khoát tay ra hiệu mọi người im lặng: “Nhìn một chữ, phải nhìn nó hàm ý, ví như chữ Quốc này của ta, là lớn nhất trong bốn chữ này, ngụ ý quốc gia to lớn, bao la vô ngần.”
Thủy Ba một phen cưỡng ép giải thích, càng khiến Trần Căn Sinh bật cười thành tiếng.
Tiếng cười kia lọt vào tai Thủy Ba, khiến ông cảm thấy vô cùng khó chịu.
Một trợ lý bên cạnh quát lớn: “Ngươi đang cười nhạo sao? Ngươi hiểu thư pháp không hả?”
Trần Căn Sinh cười cười: “Là đang cười nhạo, ta không hiểu chữ nghĩa, nhưng cách giải thích gượng ép của ông thì ta có ý kiến, theo cách nói của ông thì chữ Quốc phải to, vậy nước Uy bé như thế thì có phải khi viết chữ Quốc, liền phải viết nhỏ đi không.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận