Lão Sư, Ta Thật Sự Không Phải Học Sinh Nghèo!

Chương 426: tranh tài trước giờ

Chu Tể Tể ở trong đám người tìm kiếm bóng dáng của Trần Căn Sinh. Khi nàng nhìn thấy Trần Căn Sinh, liền khoát tay ra hiệu cho Trần Căn Sinh đi qua. Trần Căn Sinh luống cuống, tại hôn lễ của nàng, trước bao nhiêu người như vậy mà nàng lại chơi trò mập mờ với ta, nếu chuyện này truyền ra, Hiên Viên Thắng Nguyệt chẳng phải sẽ giết chết nàng sao? Trần Căn Sinh giả vờ như không nhìn thấy. Chu Tể Tể lại xốc nổi giật lấy micro của Ti Nghi, nói: "Trần Căn Sinh, ta hy vọng ngươi có thể đưa ta đến trước mặt cha ta." Nói xong, Chu Tể Tể đưa tay chỉ về phía Trần Căn Sinh. Ánh mắt của mọi người ở hiện trường hôn lễ đồng loạt nhìn về phía Trần Căn Sinh. Đám thành viên Phấn Trư Lạc Đội bắt đầu ồn ào, hô hào tên Trần Căn Sinh. Trong tiếng hò reo, Trần Căn Sinh kiên trì đi đến lễ đài. Chu Tể Tể đắc ý kéo tay Trần Căn Sinh, tay phải kéo tay cha, trong tiếng nhạc hành khúc hôn lễ chậm rãi đi về phía cha nàng. Trần Căn Sinh cảm thấy quãng đường này thật dài dằng dặc, tim đều nhảy lên đến tận cổ rồi. Chu Tể Tể nhỏ giọng nói: "Đây là lần cuối cùng ta nhờ ngươi làm việc, ngươi thể hiện vui vẻ một chút có được không?" Trần Căn Sinh gượng gạo nở một nụ cười cứng ngắc. Hiện giờ Trần Căn Sinh chỉ mong sao nhanh chóng đi hết đoạn đường này. Cuối cùng cũng đến được trước mặt cha của Chu Tể Tể. Trần Căn Sinh âm thầm thở phào nhẹ nhõm, vừa định rời đi thì Chu Tể Tể lại ôm chầm lấy Trần Căn Sinh. Trước mắt bao người, khiến Trần Căn Sinh thật sự căng thẳng. Chu Tể Tể lại đưa tay nắm tay Trần Căn Sinh: "Cảm ơn ngươi, người bạn tốt." Trần Căn Sinh cười xấu hổ, không nói gì. Rời khỏi sân khấu, Trần Căn Sinh thở một hơi dài nhẹ nhõm. Tại hiện trường hôn lễ, Ti Nghi thao thao bất tuyệt hết lời này đến lời khác, khiến Trần Căn Sinh cảm thấy ngượng ngùng đến độ muốn đào lỗ chui xuống. Trần Căn Sinh nói: "Lão tử mà kết hôn thì tuyệt đối không cần mấy cái MC này, quá là gượng gạo." Hoàng Hải quay sang Tú Nhi bên cạnh nói: "Hai ta mà kết hôn, nàng có thích dạng hôn lễ này không?" Tú Nhi lắc đầu nói: "Tốn kém quá, ta nghe nói phải tốn mấy triệu đó, hai ta cứ làm theo tục lệ ở quê thôi." Tú Nhi là một người vợ hiền lương mẫu mực, theo Hoàng Hải chịu đựng không ít vất vả, giặt quần áo nấu cơm việc gì cũng đều rất giỏi. Tiệc cưới cuối cùng cũng bắt đầu, mỗi bàn trị giá 50.000 tệ. Trần Căn Sinh nhìn đồ ăn thịnh soạn đầy bàn, cầm đũa lên nói: "Ta không khách khí nha, đã mừng nhiều tiền như vậy, hôm nay nhất định phải ăn cho hồi vốn." Triệu Dũng nói: "Cũng chỉ có mình ngươi là ăn cho hồi vốn được." Chu Tể Tể thay một bộ váy cưới giản dị, bắt đầu đi mời rượu. Nàng cùng cha mình đến bàn của Trần Căn Sinh. “Không phải chứ? Không ai uống rượu à?" Chu Tể Tể ra hiệu cho cha mình mở một bình Mao Đài, rót cho bọn họ. Hoàng Hải nói: "Đều là lái xe cả mà." “Tôi giúp các người gọi người lái xe hộ, hôm nay tôi kết hôn, các người không uống rượu là quá không nể mặt rồi đấy? Các người đều là những người bạn quan trọng nhất, đối tác làm ăn của tôi, nhất định phải uống một ly." Chu Tể Tể đã uống khá nhiều rượu, có chút men say, hành động cử chỉ đều rất bạo gan. Nàng đứng cạnh Trần Căn Sinh, khoác tay lên vai Trần Căn Sinh: “Căn Sinh, ngươi nhất định phải uống một ly." Cha của Chu Tể Tể cũng bưng ly rượu lên: "Ta uống với con một ly." Cha Chu Tể Tể vẫn luôn muốn nịnh bợ vị kim chủ Trần Căn Sinh này. Ngành giải trí rất thịnh hành việc tìm kim chủ, tìm được kim chủ là có thể phất lên trong ngành giải trí. Trần Căn Sinh nói: “Được thôi, chúng ta cùng nâng ly.” Chu Tể Tể cười nói: "Chờ khi nào cậu kết hôn, tôi nhất định tặng cho cậu một món quà lớn." Trần Căn Sinh thầm nghĩ, mình mà kết hôn thì chắc chắn không mời nàng, nàng mà đến hôn lễ thì còn không loạn lên à, chẳng phải là sẽ ép Hiên Viên Thắng Nguyệt giết chết nàng sao? Trần Căn Sinh bị Chu Tể Tể rót cho nửa cân rượu trắng, Tiểu Hạc không còn cách nào khác phải đến lái xe chở Trần Căn Sinh. Tiểu Hạc bĩu môi nói: "Sướng nhé? Tân nương tử nhiệt tình với ngươi, còn nhiệt tình hơn cả với chồng của nàng ta ấy." Trần Căn Sinh im lặng, dựa vào ghế. "Thắng Nguyệt tỷ đã biết chuyện này rồi." "Ừ, ta biết không có chuyện gì trên đời này mà có thể qua mắt được nàng ấy." Trần Căn Sinh nghĩ đến một vấn đề, lại nói "Nữ Thần Điện của các người ở Hoa Hạ cũng có thành viên sao?" “Nhiều chứ, bọn ta đều tuyển chọn rất nhiều cô gái cùng đường mạt lộ, bồi dưỡng các nàng ấy trở thành quân tiên phong của bọn ta.” Trần Căn Sinh hỏi: “Vậy nói như vậy thì Nữ Thần Điện của các ngươi vẫn là một tổ chức từ thiện sao?” Thật ra Trần Căn Sinh hiểu biết về Nữ Thần Điện rất ít, chỉ biết Nữ Thần Điện đảm nhận một vài nhiệm vụ của An Ninh Cục Hoa Hạ, mỗi một nhiệm vụ đều có chi phí lên đến vài ức. "Dù sao mỗi năm Nữ Thần Điện của bọn ta cũng chi ra đến vài tỷ tiền làm từ thiện mà." “Nữ Thần Điện của các ngươi có nam không?” "Không có." Trần Căn Sinh lại hỏi: "Nữ Thần Điện có thể lén lút giết ta không?" Tiểu Hạc giật mình, cười nói: “Công phu của ngươi mạnh như vậy, Nữ Thần Điện cũng không có khả năng lặng lẽ giết chết ngươi.” Trần Căn Sinh hỏi: “Ngươi cảm thấy sau khi ta và Thắng Nguyệt kết hôn, nên để ai quản lý Nữ Thần Điện thì tốt hơn?” “Hả!? Ý gì đây? Ngươi muốn sau khi Thắng Nguyệt tỷ kết hôn thì ở nhà trông chồng nuôi con sao?" "Không phải vậy, ta chỉ là không muốn để nàng tiếp tục làm chuyện nguy hiểm nữa." Hằng năm đều tiếp nhận nhiệm vụ của cục an ninh, lúc thì ở Trung Đông, lúc thì ở Phi Châu, toàn là những nơi rất nguy hiểm. Tiểu Hạc nói: "Nếu ngươi thật sự nghĩ như vậy thì cứ để Thắng Nguyệt tỷ ở hậu phương chỉ đạo là được rồi, những chuyện nguy hiểm cứ để bọn ta làm." Trần Căn Sinh cũng đã có tính toán của mình, kết hôn xong, sẽ để Hiên Viên Thắng Nguyệt đến Ba Thục thương hội, từng bước làm quen với công việc kinh doanh của gia tộc, như vậy mới có thể giúp cho nàng sau này khi tiếp quản, không phải bỡ ngỡ không hiểu biết gì cả. Giải đấu Á Châu nam sẽ được tổ chức ở Uy Quốc. Trước khi giải đấu bắt đầu ba ngày thì lão tử đội đã đến Uy Quốc. Một giải đấu quan trọng như vậy, đương nhiên Trần Căn Sinh phải đến góp vui rồi. Cùng đi còn có Ảnh Muội Mà đã mang thai, Tiểu Hạc, Trương Đức Soái, Đông Tử cùng một vài người khác. Trần Căn Sinh nhỏ giọng hỏi: "Ảnh Muội Mà, lúc trước ngươi ở Đông Anh Quỷ Tử Điện, nếu như chúng ta cùng nhau đến Uy Quốc, có thể bị người khác phát hiện ra thân phận không?" Ảnh Muội Mà lạnh nhạt nói: "Đã nói là tiêu diệt, thì chính là không còn một ai sống sót, nếu vẫn còn người sống thì chẳng phải không tính là diệt à." Dù Ảnh Muội Mà nói như vậy, nhưng Trần Căn Sinh vẫn có chút lo lắng. Quỷ Tử Điện ở Uy Quốc cũng được coi là một thế lực vững chắc, lại dễ dàng bị Ảnh Muội Mà tiêu diệt như vậy, chính phủ Uy Quốc chắc chắn sẽ điều tra về chuyện này. Máy bay tư nhân đáp xuống sân bay thủ đô Uy Quốc. Mấy chiếc xe hơi màu đen nối đuôi nhau đưa Trần Căn Sinh và mọi người đến khách sạn. Trần Căn Sinh cùng lão tử đội ở tại khách sạn Ba Thục. Quản lý lão tử đội vào phòng của Trần Căn Sinh. "Lão bản, chúng ta đến sân đấu trước để xem thử, làm quen một chút với hoàn cảnh, để còn huấn luyện nữa." Trần Căn Sinh vỗ vai hắn nói: "Vất vả rồi, nói với các đội viên, lần đầu tiên tham gia giải đấu quốc tế, không cần khẩn trương." “Tôi hiểu rồi.” Sau đó Trương Đức Soái cùng mấy người muốn đến chợ Giang Hộ mua sắm, dạo quanh một vòng. Trần Căn Sinh nhìn Ảnh Muội Mà: “Ngươi đi dạo một vòng không?” "Đương nhiên muốn, phải xem xem có loại sữa bột nào thích hợp, còn có đồ chơi cho em bé nữa chứ." Trần Căn Sinh nói: “Trong đầu ngươi bây giờ chỉ có con nít thôi à.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận