Lão Sư, Ta Thật Sự Không Phải Học Sinh Nghèo!

Chương 338: chạy trước nói đi

Lời của Toa Mã phảng phất như khiến không khí xung quanh cũng ngưng đọng lại.
Trương Đức soái và những người khác đang vui vẻ trò chuyện với các học tỷ, câu nói này làm họ im bặt, kinh ngạc nhìn về phía Toa Mã. Bởi vì họ đều biết, vị hôn thê của Trần Căn Sinh là điện chủ Thần Điện, Hiên Viên Thắng Nguyệt.
Trần Căn Sinh cũng ngơ ngác: "Ta có vị hôn thê, ngươi chắc cũng hiểu điều này chứ?"
Toa Mã dùng nụ cười để che giấu sự thất vọng: "Đùa thôi, bất quá ta muốn ngươi làm bảo tiêu cho ta một tháng."
Trần Căn Sinh thở phào nhẹ nhõm: "Việc này không vấn đề, ta cái gì cũng không giỏi, chỉ được mỗi làm bảo tiêu thôi."
Toa Mã cười đầy ẩn ý: "Làm bảo tiêu cho ta cũng không hề dễ dàng."
Toa Mã chính là công chúa của vương thất Địch Bái, tài sản vô cùng kếch xù, khiến người ta rợn cả tóc gáy. Trên thế giới có rất nhiều tổ chức tà ác muốn bắt cóc các thành viên hoàng thất để đổi lấy tiền bạc.
Năm năm trước từng có một vụ án thành công, mấy tên cướp có IQ cao đã bắt cóc một tiểu vương tử của hoàng thất Địch Bái và thành công nhận được 20 triệu đô la. Từ đó về sau, quốc vương đã ra lệnh, mỗi công chúa, vương tử bên người đều phải có ít nhất 10 vệ sĩ, đồng thời yêu cầu họ phải là lính đặc chủng, Chiến Thần, Quân Thần hoặc những cường giả tương tự.
Bữa cơm này thực sự khiến người ta kinh tâm động phách.
Toa Mã cũng không thích những món ăn kiểu này, nhưng vẫn cố ăn cho no. Cô còn thỉnh thoảng gắp thức ăn cho Trần Căn Sinh, hành động và lời nói vô cùng mập mờ.
Yến tiệc kết thúc, Trương Đức soái cùng những người khác đều đưa mỗi người một vị học tỷ đi một vòng. Trần Căn Sinh hai tay đút túi, nhìn theo chiếc xe sang trọng của Toa Mã.
Toa Mã vẫy tay nói: "Ngày mai gặp, Căn Sinh."
"Ngày mai gặp."
Trần Căn Sinh nhìn Toa Mã rời đi.
Tiểu Hạc xông đến, tức giận nói: "Sao thế? Không nỡ à? Thắng Nguyệt tỷ đang ở khu phía đông đánh trận, vào sinh ra tử, ngươi ở đây còn liếc mắt đưa tình với công chúa hoàng thất."
Trần Căn Sinh nói: "Ngươi hiểu cái gì, đây là nghiệp vụ mới của công ty ta, không thể tách rời khỏi vị công chúa này, nàng càng là chủ nợ của ta."
"Lên xe về đi, đừng nhìn nữa, đi xa rồi."
Trần Căn Sinh lên xe Lao Tư Lai Tư trở về nơi ở. Trên xe, Tiểu Hạc kể cho Trần Căn Sinh nghe những chuyện xảy ra ở khu phía đông mấy ngày trước. Trần Căn Sinh rất lo lắng cho sự an nguy của bọn họ, liền bảo Tiểu Hạc gọi điện thoại cho Hiên Viên Thắng Nguyệt.
Trần Căn Sinh nhận lấy điện thoại, lo lắng hỏi: "Nghe Tiểu Hạc nói các ngươi bị ám toán, bị hạ thuốc? Mọi người không sao chứ?"
Hiên Viên Thắng Nguyệt nhận được điện thoại của Trần Căn Sinh thì vô cùng vui vẻ: "Đã giải quyết xong cả rồi, Tiểu Hạc cái con nhỏ chết dầm đó, ta đã nói với nàng là đừng nói cho ngươi mà."
"Có cần ta giúp gì không? Nghe nói nước Uy có Ninja điện muốn đi tìm các ngươi gây sự?"
"Có bóng em gái ở đây rồi, nàng muốn thử xem một mình có diệt được toàn bộ Ninja điện không."
Trần Căn Sinh dặn dò: "Tính tình của nàng đang không tốt, ngươi để ý nàng chút."
"Ừm, đừng nói chuyện của ta, ngươi thì sao? Chuyện làm ăn của Lão Tử Điện còn có thể làm tiếp sao?"
"Chắc chắn có thể, ta biết một người rất có thế lực, nàng có thể giúp ta."
Hiên Viên Thắng Nguyệt nghe thấy liền không vui, vốn dĩ nàng không muốn nói đến chuyện này, nhưng Trần Căn Sinh chủ động nhắc đến, nên nàng cũng không khách sáo.
"Hừ, ngươi nói là cái cô công chúa hoàng thất Địch Bái đó sao?"
Trần Căn Sinh giải thích: "Thắng Nguyệt, ta biết chắc chắn ngươi sẽ ghen, nhưng nàng có thể giúp ta, có thêm một người bạn thì sẽ có thêm một con đường thôi mà."
Hiên Viên Thắng Nguyệt không phục: "Ta có thể giúp ngươi mà, ngươi muốn bao nhiêu tiền ta đều có thể cho ngươi, dùng không hết thì đưa lại cho ta, ngươi cần thị trường, ta giúp ngươi tranh thủ."
Trần Căn Sinh nói: "Ngươi cũng biết mà, tại đại hội ở Ba Thục ta đã nói rồi, ta phải dùng năng lực của mình chứng minh bản thân, sau này ta thừa kế gia sản thì tộc nhân mới không phản đối ta, mong ngươi có thể hiểu được tấm lòng của ta."
Hiên Viên Thắng Nguyệt có ghen thì vẫn là một người vợ tốt hiểu chuyện. "Ta hiểu ngươi, nhưng ngươi không được phép qua lại quá thân với cái cô Toa Mã đó, phải luôn nhớ rằng ngươi còn có ta là vị hôn thê đấy, nếu làm quá phận, ở Hoa Hạ nàng cũng không dễ sống đâu."
Trần Căn Sinh xấu hổ nói: "Ta hiểu mà, ngươi cũng phải tự chăm sóc bản thân."
Nói chuyện một lát rồi cúp máy. Trần Căn Sinh thở phào một hơi, cảm khái: "Bị kẹp giữa mấy người phụ nữ này đúng là đủ mệt."
Tiểu Hạc nói: "Cưới điện chủ của chúng ta, đó chính là phúc khí cả đời mà ngươi tu được đó, võ công của nàng lợi hại, lại giỏi kinh doanh, thực lực cũng rất mạnh, đến nhà các ngươi thì cả đám tộc nhân ngang tàng nhà ngươi đều bị nàng trị cho ngoan ngoãn."
Trần Căn Sinh không dám tưởng tượng đến cảnh sau khi kết hôn với Hiên Viên Thắng Nguyệt sẽ như thế nào. Tốt nghiệp đại học xong, hắn liền phải kế thừa cơ nghiệp của Trần gia, mà còn phải kết hôn với Hiên Viên Thắng Nguyệt nữa.
Sáng sớm, Trần Căn Sinh bắt đầu chạy bộ. Một chiếc xe con màu đen dường như đã chờ sẵn ở cổng nhà anh.
Trần Căn Sinh dừng bước chân, cảnh giác nhìn chiếc xe màu đen kia. Cửa xe mở ra, quản gia của Toa Mã bước xuống.
Quản gia đưa tay ra hiệu nói: "Trần tiên sinh, chúng ta có thể lên xe nói chuyện không?"
Trần Căn Sinh nói: "Tôi muốn chạy bộ, vừa chạy vừa nói được không?"
"Được."
Trần Căn Sinh cố ý chậm lại bước chân, dù sao thì người quản gia này hơi béo.
Quản gia nói: "Trần tiên sinh, tối hôm qua công chúa nói với tôi rằng anh sẽ là hộ vệ của nàng sau này. Tôi xem qua video của anh rồi, anh rất mạnh. Tôi muốn anh bổ sung thêm một chút thông tin."
"Anh nói đi."
"Gần đây có mấy thế lực tà ác trà trộn vào Hoa Hạ, mục đích của bọn chúng là bắt cóc công chúa. Chúng tôi chỉ có được một chút thông tin như vậy, cũng không biết chúng sẽ hành động khi nào. Tôi mong Trần tiên sinh có thể bảo vệ công chúa chặt chẽ hơn."
Trần Căn Sinh lắc đầu nói: "Như vậy thì không được, tôi còn có công việc của mình, còn phải học hành, nhưng tôi có thể đảm bảo với anh, Toa Mã chỉ cần ở Hoa Hạ thì sẽ không xảy ra chuyện gì, cho dù có bị bắt cóc thì tôi cũng có thể giải cứu nàng trước tiên."
Quản gia không yên tâm, hắn muốn đảm bảo không có sơ suất nào: "Tôi, tôi, tôi muốn... nếu có chút...chút sơ suất nào thì công, công chúa...Trần tiên sinh, tôi hơi khó thở, có thể dừng lại được không?"
Quản gia thở hổn hển, thật sự là chạy không nổi nữa.
Trần Căn Sinh trêu chọc nói: "Với cái dáng quản gia của anh thế này thì cũng chẳng biết để làm gì nữa, coi như công chúa nhà anh bị bắt cóc, thì anh có thể làm được gì?"
Quản gia kiên quyết nói: "Tôi sẽ dùng thân mình che đạn cho công chúa."
Trần Căn Sinh nhìn trên dưới một lượt: "Ừm, anh béo như thế này, quả thực có thể đỡ đạn đấy."
Quản gia vuốt mắt kính cận, nói tiếp: "Trần tiên sinh, tôi không đùa với anh đâu, xin anh hãy cân nhắc kỹ vấn đề của tôi."
"Sao anh phiền phức vậy chứ? Tôi đã nói rồi mà, chỉ cần nàng ở Hoa Hạ thì sẽ không xảy ra chuyện gì đâu."
Trần Căn Sinh tăng tốc chạy như bay.
Quản gia bất lực.
Chạy xong bộ, anh về nhà tắm rửa, thay bộ quần áo thể thao rồi đến trường.
Trần Căn Sinh định ăn sáng ở nhà ăn thì thấy Toa Mã đang vẫy tay gọi anh. Trước mặt nàng bày biện một bàn đầy ắp các món ăn đẹp mắt: bánh bao hấp, bánh bao cuốn, cháo ngọt, cháo mặn, món gì cũng có đủ cả.
Toa Mã giơ tay mời: "Mời anh thưởng thức, đây là do tôi nhờ đầu bếp làm, món ăn sáng chính gốc của Hoa Hạ đấy."
Bạn cần đăng nhập để bình luận