Lão Sư, Ta Thật Sự Không Phải Học Sinh Nghèo!

Chương 1161 cùng Tinh Linh Nữ Vương yêu đương

Chương 1161: Yêu đương cùng Tinh Linh Nữ Vương Trần Căn Sinh nhìn mấy cái tinh thạch đang thai nghén kia mà thèm thuồng nhỏ dãi, nếu có thể ở trên đó ngủ lâu dài, thể chất của hắn sẽ tăng lên gấp bội. Lần này, Trần Căn Sinh càng thêm xác định rằng Đại Trần Quốc của họ muốn hợp tác lâu dài với người rừng rậm.
Tại tẩm cung của Hải Lạp Nữ Vương.
Hải Lạp Nữ Vương mở tiệc chiêu đãi Trần Căn Sinh, nhìn tướng ăn ngấu nghiến của Trần Căn Sinh, Hải Lạp Nữ Vương thường xuyên hỏi: “Đại Trần Quốc của các ngươi không phải có rất nhiều món ngon sao? Sao ta thấy ngươi giống như mấy chục tiếng không có ăn cơm vậy?”
Trần Căn Sinh đáp: “Ta ăn nhiều lắm, với lại món ăn vừa rồi ngươi cho người mang tới, còn chưa đủ ta nhét kẽ răng đâu.”
Hải Lạp Nữ Vương uống một ngụm nước trái cây, rồi hỏi: “Khi nào thì Đại Trần Quốc các ngươi đánh người sa mạc?”
“Ngươi thấy khi nào đánh thì phù hợp?”
Hải Lạp Nữ Vương lắc đầu nói: “Ta cho rằng các ngươi không bao giờ đánh lại được người sa mạc đâu, hay là nên nhìn rõ thực tế thì hơn.”
Trần Căn Sinh cười nói: “Đại Trần Quốc chúng ta tuy không phải là quốc gia phát triển nhất, nhưng nhân khẩu đông đúc, vũ khí nhiều, mà ta lại có rất nhiều phương pháp công thành.”
Hải Lạp Nữ Vương nói: “Nếu các ngươi thật sự muốn đánh người sa mạc, thì người rừng rậm chúng ta với tư cách là minh hữu, sẽ cung cấp hỏa lực giúp đỡ các ngươi.”
“Hỏa lực bên ta đủ rồi, lần này các ngươi không nên ra mặt, có loại trang bị nào đặc biệt lợi hại không?”
Hải Lạp Nữ Vương lấy từ trong hộp co giãn nguyên tử ra một thanh vũ khí, khẩu súng kỳ lạ: “Súng này có thể bắn ra đạn kích quang bành trướng, ta từng xem video các ngươi đánh trận, cái loại đạn kích quang bành trướng này có uy lực lớn hơn cả đạn đạo của các ngươi.”
Trần Căn Sinh đã từng thấy người của nàng bắn loại đạn kích quang bành trướng này, có thể bành trướng ra đường kính 10 mét, uy lực cực lớn.
Trần Căn Sinh hỏi: “Các ngươi có bao nhiêu loại súng laser như thế này?”
“Ngươi muốn bao nhiêu?”
“Có bao nhiêu thì lấy bấy nhiêu?”
Hải Lạp Nữ Vương đứng lên nói: “Đi theo ta.”
Hải Lạp Nữ Vương xòe đôi cánh rực rỡ màu sắc ra, vậy mà lại nửa ngồi trên mặt đất: “Cưỡi lên người ta đi.”
“Hả?! Cái này không thích hợp lắm thì phải? Mà lại ta nặng đến 200 cân đấy.”
“Cứ cưỡi đi là được.”
Trần Căn Sinh cưỡi lên người Hải Lạp Nữ Vương, ôm lấy cổ nàng, thân thể mềm mại, cảm giác cực tốt.
Hải Lạp Nữ Vương vung cánh khổng lồ bay lên.
Bay lên tới độ cao 50 mét.
Trần Căn Sinh cảm thán: “Chủng tộc các ngươi thật sự là tuyệt, Hải Lạp Nữ Vương, ngươi có bạn trai chưa?”
Hải Lạp hỏi: “Bạn trai là cái gì?”
“Chính là trượng phu, chồng, bạn đời.”
Hải Lạp Nữ Vương đáp: “Chủng tộc của chúng ta chỉ có nữ giới, lấy đâu ra chồng, mà ngược lại là có bạn đời.”
“Hả? Bạn đời của ngươi là nam hay nữ?”
“Đương nhiên là nữ rồi, chỉ là bạn đời về tình cảm thôi.”
Trần Căn Sinh cười nhạo: “Có gì thú vị chứ, hai nữ nhân có gì hay.”
Hải Lạp Nữ Vương đáp: “Ta chưa từng có trải nghiệm cùng nam nhân thành bạn đời, cảm giác sẽ thế nào?”
“Hay là hai ta thử một chút đi.”
“Vậy ta phải nói với bạn đời của ta một tiếng.”
Khi hai người đang nói chuyện thì Hải Lạp hạ xuống mặt đất.
Nàng gõ gõ vào một ngọn núi, ngọn núi mở ra một cánh cửa kim loại, thì ra là bên trong ngọn núi lớn này bọn họ đã đào ra một hang động khổng lồ, bên trong là căn cứ quân sự của bọn họ.
Trong này có rất nhiều nhà máy, bọn họ đã đào thông ngọn núi lớn này, mười mấy tầng từ trên xuống dưới, đào thông lên tận đỉnh núi.
Vật phẩm bọn họ sản xuất cũng rất nhiều, các loại súng ống, còn có máy bay hình bướm, cả xe bọc thép trên cạn hình con cua, và tinh xảo hơn là loại áo giáp kim loại do họ sản xuất.
Trần Căn Sinh nhìn khung cảnh này, nhìn mà than thở: “So với các ngươi thì nhà máy của chúng ta thực sự quá nhỏ bé.”
Đại Trần Quốc có nhiều thành thị, để dân chúng có việc làm kiếm tiền nên phải xây nhà máy ở mỗi thành phố.
Lại còn phải cho đội vận chuyển đem vũ khí trang bị từ các nhà máy này tới các căn cứ quân sự khác nhau.
Hải Lạp Nữ Vương gọi người phụ trách nơi này tới: “Mở nhà kho.”
Trước một cánh cổng kim loại, đây chính là nhà kho, mở cửa nhìn vào, bên trong những khẩu súng laser được bày ngay ngắn, rất nhiều.
Người phụ trách nói: “Đây là hàng mới sản xuất ra, có 79 vạn khẩu.”
“Ta muốn hết, được không?”
Người phụ trách ngạc nhiên nhìn Hải Lạp Nữ Vương.
Hải Lạp Nữ Vương nói: “Tất cả cho hắn.”
Trần Căn Sinh dùng hộp co giãn nguyên tử thu hết số súng laser này lại: “Có đám súng này rồi, phần thắng lại càng cao hơn chút.”
Hải Lạp Nữ Vương lại nói: “Ta lại cho ngươi 1 triệu bộ khôi giáp, loại áo giáp có thể bay được.”
“Áo giáp thì không cần đâu, chúng ta có nhiều lắm, chúng ta có chiến tranh cơ giáp, còn có cả người máy biến hình, người sắt thành, chúng ta đã lấy được rất nhiều kỹ thuật hạt nhân của cơ giáp, hiện tại mỗi một binh sĩ của chúng ta đều có một bộ cơ giáp, tùy thời có thể mặc vào chiến đấu.”
Hải Lạp Nữ Vương hỏi: “Ngươi còn cần gì nữa?”
“Ta cần người kim loại của các ngươi, bọn họ có cánh kim loại, rất linh hoạt, sức chiến đấu cũng mạnh, cho ta mượn được không?”
“Ngươi muốn mượn bao nhiêu?”
“50 vạn.”
“Được thôi, nhưng nhất định phải là người của chúng ta chỉ huy.”
“Không vấn đề, chúng ta sẽ cung cấp đồ ăn tốt nhất.”
Trần Căn Sinh cũng không thể quá keo kiệt, gọi Trần Thổ Cao nói chuyện, bảo hắn vận chuyển đến một lượng lớn bánh mì, trái cây đóng hộp, đồ hộp thịt, và cả một số đồ điện gia dụng, phái người mang tới thành rừng rậm.
Thời gian trôi qua 8 tiếng.
Từ Đại Trần Quốc đi bằng phi xa lơ lửng nhanh nhất tới khu vực S, sau đó giao cho Lý Mãn Đăng, để Lý Mãn Đăng chuyển đến thành rừng rậm.
Khi Lý Mãn Đăng thả một đống lớn đồ từ trong hộp co giãn nguyên tử ra, tất cả người rừng rậm ở đó đều chấn kinh.
Bánh mì thì chồng chất như núi, chừng hơn 500 tấn.
Trần Căn Sinh cười nói: “Đây đều là đồ Đại Trần Quốc chúng ta tặng cho các ngươi, tuyệt đối đừng khách khí, còn có nhiều đồ tốt ngoài sức tưởng tượng của các ngươi nữa, rất nhiều đồ điện thực dụng, còn có dầu gội, sữa tắm của chúng ta, để gội đầu, tắm rửa, có thể tỏa ra hương thơm.”
Trần Căn Sinh mở một bình sữa tắm, đổ lên người Hải Lạp Nữ Vương, sau đó giúp nàng xoa đều, vừa xoa vừa nói: “Nhất định phải xoa nhiều lên, để mùi hương sữa tắm thơm ngát lan tỏa lâu hơn, thấm vào da thịt.”
Một bên Lý Mãn Đăng nhìn mà trợn tròn mắt, hắn không nghĩ người rừng rậm lại không có cảm giác gì với việc này, đường đường là Nữ Vương mà lại bị Trần Căn Sinh vô tư lau người như vậy.
Những người rừng rậm này đều ngửi thấy hương thơm, ai nấy đều kích động.
Trần Căn Sinh nói: “Sau đó dùng nước xả đi một chút là được rồi.”
Sau khi tắm rửa xong, Hải Lạp Phủ sờ vào da thịt mình, bóng loáng không gì sánh được, ngạc nhiên nói: “Đồ sản vật của Đại Trần Quốc các ngươi thật phong phú.”
“Đây là đồ tốt trên Trái Đất của chúng ta, cái này thì được chứ?”
“Rất được, quá là thiết thực.” Hải Lạp Nữ Vương nói với đại thần: “Thu hết chỗ này lại, chia thưởng cho mọi người theo công trạng.”
Trần Căn Sinh nói với Lý Mãn Đăng: “Sau này chúng ta và người rừng rậm chính là đồng minh, còn cho chúng ta mượn 50 vạn quân, mấy trăm ngàn khẩu súng laser, lập tức có thể cùng chúng ta đi đánh.”
Lý Mãn Đăng nhỏ giọng hỏi: “Trở thành đồng minh với người rừng rậm rồi, vậy chúng ta định đánh ai đây? Người sa mạc sao?”
“Không sai, diệt người sa mạc, chúng ta sẽ khống chế toàn bộ khu vực S, thống trị toàn bộ hắc giới, nghĩ thôi đã thấy kích thích rồi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận