Lão Sư, Ta Thật Sự Không Phải Học Sinh Nghèo!

Chương 779: phản kích cùng gây sự

Chương 779: Phản kích và gây sự Lão tù trưởng lái xe suy tính một chút, cảm thấy rất có lợi, hơn nữa người Địch Bái đều biết Trần Căn Sinh là một người rất hào phóng. Lái xe nói: “Trần Tộc Trưởng, ta có thể vì ngươi làm những chuyện này, nhưng ngươi không thể gạt ta, mà ta một mình cũng không làm được nhiều như vậy, cũng không biết lắp đặt, ngươi phải phái người phối hợp ta.” “Ta Trần Căn Sinh xưa nay không lừa bạn bè, ngươi muốn ta phối hợp ngươi thế nào?” “Ngươi phái mấy cao thủ, đến lúc đó ta sẽ lén lút thả các ngươi đi vào, cải trang một chút.” “Cái này không có vấn đề.” Trần Căn Sinh nói với Lý Mãn Đăng: “Chuyện này ngươi sắp xếp đi.” “Hiểu rồi.” Trần Căn Sinh chiêu này không giết người, mà muốn tru tâm. Người tài xế kia vì mạng sống cũng là tận tâm tận lực hiệp trợ Lý Mãn Đăng hoàn thành nhiệm vụ này. Trần Căn Sinh mỗi ngày chính là ở trong phòng thưởng thức những chuyện bẩn thỉu mà lão tù trưởng đã làm. Sau năm ngày, Trần Diệp Chiếu vội vàng đi vào phòng của Trần Căn Sinh. “Tiểu thái gia, người nhà Rowle đã bắt đầu đầu tư và thu mua ở Địch Bái, lần này khí thế hung hăng lắm.” Trần Căn Sinh hỏi: “Có bao nhiêu hung?” “Ta nhận được tin tức, lần này gia tộc Rowle bỏ ra ít nhất 100 tỷ đô la.” Trần Căn Sinh tự tin cười một tiếng: “Đừng vội, cứ để bọn họ đầu tư, tùy tiện họ đầu tư, thu mua, để đạn bay một lát.” “Vậy chúng ta nên đối phó thế nào?” “Không cần ngăn cản họ, cứ để họ tiếp tục đầu tư, tha hồ đầu tư.” “Hiểu rồi.” Trần Căn Sinh nhếch chân lên, đắc ý uống Champagne. Gia tộc Rowle trắng trợn đầu tư tại Địch Bái, Hải Vi Nhi cảm thấy lần này nhất định sẽ đánh bại Trần Căn Sinh, đồng thời Hải Vi Nhi cũng cho rằng, nếu có thể đánh bại Trần Căn Sinh ở Địch Bái. Như vậy thì có thể ngăn cản Trần Căn Sinh tiến quân vào thị trường châu Âu, khiến cho Tài Đoàn Trần Căn Sinh tan rã ở khu vực Trung Đông. Hải Vi Nhi không phải chỉ một mình đầu tư, vì phòng ngừa Trần Căn Sinh tro tàn lại cháy, Hải Vi Nhi lôi kéo thêm nhiều đối tác, gia tộc Ốc Đốn cũng đến nhúng tay vào. Hành động đầu tư của họ, Trần Căn Sinh đều biết cả, và đã nói với Trần Diệp Chiếu, chỉ cần Hải Vi Nhi ra giá thu mua công ty của bọn họ, thì hãy hét giá cao hơn, càng cao càng tốt. Bởi vì Trần Căn Sinh có lòng tin sẽ mua lại toàn bộ với giá thấp. Trần Diệp Chiếu vẫn không nhịn được lại đến tìm Trần Căn Sinh. “Tiểu thái gia, cổ phiếu của rất nhiều công ty niêm yết của chúng ta đều đang rớt giá, một ngày bốc hơi đến 300 tỷ.” Trần Căn Sinh bình tĩnh nói: “Ổn định tinh thần của ngươi đi, mới bốc hơi 300 tỷ mà ngươi đã ngồi không yên rồi sao?” Trần Diệp Chiếu nói: “Các nguyên lão trong gia tộc đều có ý kiến về chuyện này.” “Có ý kiến thì cứ để đó, ở chỗ lão hán ta thì có thể cậy già lên mặt, ở chỗ ta thì nhất định là không được.” “Tốt, ta hiểu rồi, tiểu thái gia, khi nào thì chúng ta bắt đầu phản kích?” “Còn sớm, đợi thêm một tuần nữa.” Trần Căn Sinh hiện đang nắm giữ rất nhiều bê bối của lão tù trưởng, có thể tùy thời lôi ra để đùa bỡn lão. Bất quá Trần Căn Sinh hiện tại còn chưa hài lòng. Có thêm một chút bê bối mang tính bùng nổ nữa thì tốt nhất. Hải Vi Nhi bên kia liên hợp với mấy trùm sò, một mực rót vốn đầu tư. Thậm chí còn đang nhắm vào Long Thành. Trần Căn Sinh cũng không thèm để ý, tùy ý bên ngoài xảy ra chuyện gì. Tại tòa nhà hội nghị trung tâm A Liên Tù. Hải Vi Nhi liên hợp với rất nhiều trùm sò cùng các tù trưởng A Liên Tù đang bàn bạc xem làm thế nào để đánh sập Long Thành. Long Thành là một miếng thịt mỡ lớn. Hải Vi Nhi nói: “Những người chúng ta liên hợp lại với nhau, có thể thao túng một quốc gia, cho nên, một cái Long Thành thì có là gì.” Lão tù trưởng Địch Bái nói: “Ta đồng ý ý kiến của tộc trưởng Rowle.” Tù trưởng A Bố Trát Bỉ lại có chút do dự: “Chuyện này cần bàn bạc kỹ hơn, năng lực của Trần Căn Sinh lớn cỡ nào thì mọi người đều rõ như ban ngày, mấy ngày nay ở Địch Bái phát sinh nhiều chuyện như vậy, đều có liên quan đến Trần Căn Sinh.” “Liên quan đến hắn sao? Chuyện này làm sao có thể được, chẳng lẽ chuyện bạo tạc cũng liên quan đến hắn sao?” “Toàn bộ Địch Bái mất điện, mất mạng, chẳng lẽ cũng đều do Trần Căn Sinh gây ra sao?” Rất nhiều trùm sò không biết Trần Căn Sinh lại có năng lực lớn như vậy. Hải Vi Nhi cũng không quan tâm nhiều đến thế: “Nhất định phải đuổi Trần Căn Sinh ra khỏi A Liên Tù, nếu không thì việc chúng ta đầu tư ở đây sẽ không yên ổn.” Lão tù trưởng kiên quyết ủng hộ Hải Vi Nhi. Tù trưởng A Bố Trát Bỉ vẫn rất do dự. Hải Vi Nhi ra hiệu cho các tù trưởng khác một cái. Các tù trưởng khác cũng bắt đầu phụ họa Hải Vi Nhi. Tù trưởng A Bố Trát Bỉ nói: “Các ngươi có thể nhằm vào Long Thành, nhưng chuyện này không nên tính lên người của chúng ta ở A Liên Tù, chúng ta có thể ngấm ngầm giúp các ngươi.” Hải Vi Nhi mỉm cười đứng lên: “Nếu ngài đã nói như vậy, vậy chúng ta có thể không chút kiêng kỵ mà làm.” Mục tiêu của Hải Vi Nhi chính là Long Thành. Ngay khi Hải Vi Nhi chuẩn bị động thủ với Long Thành. Bên Trần Căn Sinh cũng bắt đầu phản kích. Một chiếc Rolls-Royce chạy đến hành cung của lão tù trưởng. Bảo tiêu và vệ binh liền lập tức vây quanh chiếc Rolls-Royce của Trần Căn Sinh. Trần Căn Sinh một mặt bình tĩnh bước xuống xe: “Làm gì vậy? Cút cho lão tử, ai mà động thủ trước mặt ta, thì sẽ không có cơ hội sống sót.” Những người này đều biết Trần Căn Sinh mạnh thế nào, họ chỉ dám dùng súng chĩa vào Trần Căn Sinh, chứ không dám nổ súng. Trần Căn Sinh ung dung không vội đi về phía hành cung của lão tù trưởng. Đột nhiên có mấy người cao gầy xuất hiện trước mặt Trần Căn Sinh. Mấy người này chính là phòng tuyến cuối cùng. Trần Căn Sinh cũng nhìn ra được, bọn họ đều là kỳ nhân dị sĩ. Trần Căn Sinh cởi áo khoác ra, nhếch miệng cười nói: “Muốn đánh nhau với ta sao?” “Trần Căn Sinh, xin ngươi rời khỏi nơi này.” “Lão tử mà không rời đi thì sao?” Trần Căn Sinh đã cởi áo khoác, chính là đang chuẩn bị đánh nhau đấy. Lúc này, hơn 5000 cường giả của Ba Thục Tinh Võ Quán đã tập trung bên ngoài biệt thự của lão tù trưởng. Mấy tên bảo tiêu và vệ binh cầm súng bên ngoài đều đã bị giải quyết xong. Trần Căn Sinh khoát tay nói: “Ai cũng không được lên, ta muốn thử mấy người này.” Trần Căn Sinh rất rõ ràng những kỳ nhân dị sĩ này không hề học theo võ công hạ cửu lưu, mà là tự mình sáng tạo ra một ít công pháp. Lý Mãn Đăng hưng phấn chạy tới nói: “Để ta thử một chút.” “Ngươi thử cái chùy, lão tử giải quyết bọn chúng trước.” Đang chuẩn bị đánh thì một quản gia vội vã chạy tới. “Lão tù trưởng mời ngài.” Trần Căn Sinh hơi giật mình, tức giận nói: “Lão tử còn tưởng ông ta cứng rắn lắm cơ.” Lý Mãn Đăng chỉ vào mấy tên kỳ nhân dị sĩ kia: “Coi như mấy người các ngươi mạng lớn đấy, hôm nào chúng ta đánh nhau một trận.” Những cường giả của Ba Thục Tinh Võ Quán này đều là những Võ Si, chỉ muốn nhanh chóng cường tráng bản thân. Trần Diệp Chiếu khoác áo cho Trần Căn Sinh. Hai người thong thả tiến về chỗ ở của lão tù trưởng. Trần Căn Sinh nói với Lý Mãn Đăng: “Trông chừng mấy người này, không thành thật thì cứ trực tiếp đánh chết.” “Vâng.” Vào đến phòng khách biệt thự của lão tù trưởng, lão tù trưởng mặt mày âm trầm nhìn Trần Căn Sinh. Trần Căn Sinh ngồi xuống, vắt chân lên: “Ta nghe nói ngươi kéo gia tộc Rowle đi theo, còn liên hợp với các tù trưởng tiểu quốc khác để làm khó dễ ta?” Lão tù trưởng ngạo mạn nói: “Không sai, Trần Căn Sinh, ta khuyên ngươi cút nhanh lên, rời khỏi nơi này, nếu không thì chút gia sản của ngươi thì sao đấu lại được gia tộc Rowle và những trùm sò mà nó tập hợp kia?” “Ha ha ha ha, trên thế giới này còn chưa có địch nhân nào mà Trần Căn Sinh ta không đánh bại được.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận