Lão Sư, Ta Thật Sự Không Phải Học Sinh Nghèo!

Chương 179: Ký túc xá bạn cùng phòng hiện trạng

Chương 179: Tình hình hiện tại của bạn cùng phòng ký túc xá
Chu Tể Tể chật vật ăn xong bữa cơm này.
Bảo mẫu dọn dẹp xong bàn ăn, bọn họ chuyển sang phòng khách, vừa uống trà vừa nói chuyện phiếm.
Chu Tể Tể cả người đều ngơ ngác.
Trần Căn Sinh thấy Chu Tể Tể ngồi ở đây không thoải mái, đứng lên nói: “Cha mẹ, chị, con không có việc gì, con về trường trước.”
“Chờ một chút.” Từ Uẩn ôm lấy Trần Căn Sinh: “Mẹ sắp đi rồi, con ở nhà học cho thật giỏi, các chị con sẽ chiếu cố con.”
“Vậy khi nào mẹ trở lại?”
“Không lâu đâu.” Nói rồi, Từ Uẩn vụng trộm nhét vào túi Trần Căn Sinh một tấm thẻ tín dụng.
Sau khi nói lời tạm biệt với chị và bố mẹ, Trần Căn Sinh cưỡi xe máy của Chu Tể Tể rời đi.
Trần Căn Sinh ngồi phía sau hỏi: “Sao ngươi không nói gì?”
“Không dám nói.”
“Đừng nói cho ai khác biết.”
“À, ta hiểu rồi.”
Giữa hai người im lặng.
Chu Tể Tể không nhịn được hỏi: “Ngươi có nhiều tiền như vậy, sao còn phải giả nghèo?”
“Ta cũng không muốn, nhưng ông nội không cho ta lộ thân phận.”
“Rốt cuộc nhà Trần ở Ba Thục các ngươi mạnh đến cỡ nào?”
“Không nên hỏi những gì không nên hỏi.”
“Ừ.”
Chu Tể Tể kiềm chế lòng hiếu kỳ, im lặng lái xe máy trở về trường.
Chu Tể Tể nhìn bóng lưng Trần Căn Sinh, lòng vô cùng phức tạp.
Giờ khắc này, chút kiêu ngạo nhỏ nhoi của nàng không còn sót lại gì.
“Con nhà người ta ở Ba Thục biết điều như vậy, mình có tư cách gì mà khoe khoang chứ.” Chu Tể Tể sắc mặt ảm đạm, nàng cảm thấy mình không còn có thể thích Trần Căn Sinh nữa, bởi vì nàng không xứng.
Trần Căn Sinh cũng cất xe máy đi, hắn quyết định mua một chiếc xe đạp leo núi.
Lên mạng mua một chiếc xe đạp leo núi hơn ba nghìn tệ, xót của nên chỉ có thể bớt khẩu phần ăn.
Hoàng Hải nói: “Căn Sinh, học sinh nghèo như cậu có thể xin học bổng đó, tập đoàn Ba Thục mới quyên năm trăm triệu tệ kia.”
“Thôi đi, tôi còn chưa nghèo đến mức phải đi xin học bổng.”
Đông Tử thay một bộ quần áo cũ rách, định ra ngoài: “Các cậu không đi sao? Đi làm công ích ấy.”
“Tụi này không phải hội học sinh, có thời gian đó, thà chơi game còn hơn.”
Đông Tử nói: “Có thể kiếm thêm điểm.”
“Cậu mau đi đi, dù sao bọn tôi không đi.”
Đông Tử nhìn về phía Trần Căn Sinh: “Tớ khuyên cậu nên đi, dù sao mấy hôm trước cậu đắc tội với hội trưởng rồi, lần này đi có lẽ lấy được cảm tình của bọn họ đấy.”
“Cần gì tình cảm của bọn hắn, Lão tử không đánh bọn chúng đã là nhân từ lắm rồi.”
Đông Tử rời ký túc xá.
Triệu Dũng mang theo bánh gato trở về ký túc xá.
Trần Căn Sinh tiến tới hỏi: “Hôm nay sinh nhật cậu à? Có bánh gato ăn này.”
“Đừng có đụng! Đây là tôi mua cho chị gái.”
Trương Đức Soái trêu chọc nói: “Ôi, còn có chị gái nữa cơ à, chị nuôi chắc?”
Lúc này Trần Căn Sinh mới nhớ ra người phụ nữ trung niên mà Triệu Dũng quen trong buổi tụ họp.
Triệu Dũng xoa vai Trần Căn Sinh nói: “Căn Sinh, lần trước cậu không phải mua hai bộ quần áo sao? Cho tôi mượn một bộ mặc được không?”
Trương Đức Soái nói: “Trần Căn Sinh cao 1m85, cậu 1m75, mặc được chắc? Tớ mặc thì còn tạm.”
“Tôi thử trước xem sao, được không Căn Sinh?”
“Mượn thì mượn, nhưng tôi muốn ăn bánh gato.”
“Ngày mai tôi mua cho cậu.”
Hoàng Hải nhíu mày nói: “Không đúng, cậu không phải không có tiền sinh hoạt à?”
“Tiêu bớt thôi!”
Triệu Dũng thay quần áo của Trần Căn Sinh, quả thực hơi rộng một chút, lúng túng nói: “Cứ mặc như vậy đi, dù sao cũng là đồ hiệu.”
Trần Căn Sinh nhìn bánh gato thèm thuồng.
Triệu Dũng cười nói: “Các bạn cùng phòng đáng yêu, còn một chuyện cuối cùng.”
Trương Đức Soái không vui nói: “Lại muốn mượn tiền hả?”
“Vẫn là Soái tử hiểu rõ, mười tám tệ không chê ít, một hai trăm tệ thì chê ít.”
Thực ra ký túc xá của bọn họ, nam sinh hẹn hò, đều sẽ mượn tiền lẫn nhau.
Hoàng Hải cầm điện thoại lên nói: “Tớ chỉ có năm trăm, cho cậu mượn hai trăm đi.”
“Ba trăm, tớ còn muốn mua hoa.”
Trương Đức Soái bất lực nói: “Tớ không có tiền, gần đây đang xài app tiêu trước, mấy hôm trước đi ăn cơm với một đàn chị, còn không cua được người ta, tốn của tớ hơn sáu trăm tệ rồi.”
Triệu Dũng nhìn về phía Trần Căn Sinh, hắn biết Trần Căn Sinh đầu tư chứng khoán kiếm được một ít tiền: “Anh bạn Căn Sinh, cậu là người có tiền nhất ký túc xá, cậu không thể không giúp tớ chứ?”
“Mượn bao nhiêu?”
“1000 tệ, được không?”
“Thật nhé, khi nào trả?”
“Tháng sau có tiền sinh hoạt ở nhà gửi lên, liền trả cậu.”
Trần Căn Sinh chuyển cho Triệu Dũng một nghìn tệ.
“Quá hào phóng.”
Triệu Dũng mang theo bánh gato rời ký túc xá.
Hoàng Hải thở dài: “Giờ ký túc xá chỉ còn ba người bọn mình, đánh game chung đi?”
Trần Căn Sinh nói: “Lát nữa tôi phải đi thư viện.”
Trương Đức Soái nói: “Tớ hẹn đàn chị đi xem phim rồi, Căn Sinh huynh đệ, cho tớ mượn 1000 tệ được không?”
“Cậu không phải có app tiêu trước gì đó sao?”
“Cái đó vay, mỗi tháng đều phải trả cố định, mượn của cậu thì khác, có tiền lúc nào trả lúc đó.”
Trần Căn Sinh lại chuyển cho Trương Đức Soái 1000 tệ.
Hoàng Hải muốn nói lại thôi.
Trần Căn Sinh hỏi: “Cậu cũng thiếu tiền à?”
“Hắc hắc hắc, cách mẹ tớ chuyển tiền sinh hoạt còn hơn chục ngày nữa.”
Trần Căn Sinh cũng chuyển cho hắn 1000.
Trần Căn Sinh đứng lên nói: “Giờ không thiếu tiền nữa chứ? Vậy tôi đi thư viện.”
Trương Đức Soái nói: “Căn Sinh, thoải mái một chút đi, hôm nay tớ hẹn cô đàn chị kia còn có cả bạn của chị ấy, bọn mình cùng đi thế nào?”
Hoàng Hải bĩu môi: “Sao không gọi thêm vài người nữa đi? Cả tớ nữa.”
“Nếu cậu muốn đi thì tớ lại nói với chị ấy, đi xem phim, có bom tấn Hollywood mới chiếu đó, Hoa Mộc Lan.”
Gần đây Trần Căn Sinh vẫn khá quan tâm tới bộ phim này, cũng vì lần trước đàm một khoản đầu tư một tỷ.
“Hoa Mộc Lan? Lưu Phi Phi đóng hả?”
“Đúng đó, đi không?”
Trần Căn Sinh có chút động lòng: “Có thể xem một chút.”
Trần Căn Sinh cảm thấy mình cũng cần phải tìm hiểu thêm về thị trường phim ảnh, đây cũng là một loại hình kinh doanh, ít nhiều cũng có ích cho việc thừa kế sự nghiệp gia đình sau này.
Ba người lập tức đồng ý.
Trương Đức Soái chịu trách nhiệm hẹn đàn chị.
Ba giờ chiều, ba vị đàn chị với nhan sắc khác nhau đến gặp bọn họ.
“Trần Căn Sinh?”
“Lợi hại nha, dạo gần đây cậu nổi như cồn ở trường đó.”
Trần Căn Sinh hậm hực cười cười, không nói gì.
Đàn chị hỏi: “Chúng ta ăn cơm trước hay đi xem phim trước?”
Trương Đức Soái nói: “Đi xem phim trước đi, xem phim xong rồi đi ăn cơm.”
“Được thôi, nghe các cậu.”
Sau đó, bọn họ đi taxi đến rạp chiếu phim.
Một đàn chị tóc dài đến eo nói: “Mua ba thùng bắp rang với Coca Cola đi? Không có đồ ăn thì xem phim chán lắm.”
Trương Đức Soái nói: “Đợi lát nha, tôi đi mua ngay.”
Coca Cola và bắp rang ở rạp chiếu phim đều không hề rẻ.
Trương Đức Soái vì muốn cua được cô đàn chị tóc dài, cũng đành phải ra vẻ anh hùng hảo hán.
Đàn chị tóc ngắn hơi mập ngồi cạnh Trần Căn Sinh, thấp giọng hỏi: “Trần Căn Sinh, nghe nói hôm đó cậu cưỡi chiếc Rolls-Royce rời trường, cậu thật không có cặp kè với bà cô nào à?”
Trần Căn Sinh giật mình, nghiêm túc nói: “Không có, mấy cái đó đều là tin đồn thôi.”
“Coi như có cặp với bà cô cũng không có gì, ở cái xã hội trọng vật chất này, chuyện đó cũng đâu có gì lạ, tôi còn muốn tìm một ông chú có tiền đây này, tiếc là không có cách nào.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận