Lão Sư, Ta Thật Sự Không Phải Học Sinh Nghèo!

Chương 499: tiền nhiệm một tháng thành quả

Chương 499: Thành quả một tháng của người tiền nhiệm
Trần Căn Sinh ý thức được mộng tưởng của những chi thứ con cháu này là được vào ở Ba Thục Truân. Có thể trở thành dân làng Ba Thục Truân đối với bọn họ mà nói có ý nghĩa như là rạng danh tổ tông. Với phúc lợi của Ba Thục Truân, ai cũng muốn vào ở. Chữa bệnh, giáo dục đều hoàn toàn miễn phí, người già 60 tuổi mỗi tháng được phát 3000 đồng tiền sinh hoạt, trẻ em dưới 10 tuổi mỗi tháng được phát 10000 đồng tiền phí dinh dưỡng. Ở nơi này sinh con hoàn toàn không có gánh nặng, mỗi người có một căn nhà, có cống hiến đặc thù còn có thể được chia một căn biệt thự lớn. Lấy vợ thì càng không cần lo lắng, con gái bên ngoài mong ước được gả cho người Ba Thục Truân ấy chứ. Tổ huấn của Ba Thục Truân là chỉ cưới không gả. Trần Căn Sinh khoát tay ra hiệu cho những chi thứ con cháu này ngồi xuống: “Việc các ngươi đến Công ty Kiến trúc Ba Thục làm, ta không quyết định được, vì Diệp Chiếu là CEO của tập đoàn này, về mặt sắp xếp nhân sự ta chỉ có thể hỏi, nhưng ta rất hoan nghênh các ngươi đến làm việc tại xí nghiệp gia tộc, vì các ngươi có một sự mạnh dạn xông pha, không giống như con cháu trực hệ ở Ba Thục Truân, có nhiều người đã bị làm hư rồi.”
Trần Diệp Chiếu nói với bảy người bọn họ: “Nghe rõ chưa? Về sau dù các ngươi có cống hiến lớn thế nào cho gia tộc, cũng phải giữ một trái tim khiêm tốn, biết ơn.” “Đã hiểu.” Trần Căn Sinh lại nói: “Dù là chi thứ hay trực hệ, những tộc nhân có năng lực đều nên cho họ một cơ hội, để họ chứng minh bản thân, chúng ta có nền tảng riêng của gia tộc, đủ để các ngươi thể hiện tài năng, chỉ cần có thể cống hiến cho gia tộc, Ba Thục Truân có chỗ cho các ngươi.”
Bảy người vừa hưng phấn lại vừa kích động. Họ đã xem Trần Căn Sinh trên internet, đó là một kẻ bạo lực hung hăng, hễ không vừa ý là đánh người đến chết. Khi tới đây, bọn họ đều rất bất an, nhưng sau khi trò chuyện lại cảm thấy Trần Căn Sinh rất bình dị thân thiện, không hề kiêu ngạo, không giống như lời đồn trên mạng là tàn nhẫn bạo lực.
Trần Diệp Chiếu lại nói: “Thái gia, quá sữa, đến giờ cơm rồi, chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện nhé?”
Hiên Viên Thắng Nguyệt đứng dậy cười nói với bảy tộc nhân kia: “Các cháu còn chưa ăn cơm à? Vừa hay ăn chung luôn.” “Không cần đâu, bọn cháu, bọn cháu ăn ở nhà ăn công ty là được rồi ạ.” “Ăn chung đi, vừa hay ta cũng có chút chuyện muốn nói với các cháu.”
Tại một khách sạn lớn ở Nam Hải Thị, Trần Diệp Chiếu cố ý để đầu bếp làm các món cay Tứ Xuyên. Trần Diệp Chiếu lấy rượu vang đỏ đã chuẩn bị trước đó ra, lần lượt rót. “Con cũng không hiểu về rượu vang đỏ, bạn bè mua cho đấy, thái nãi nãi, người nếm thử xem cảm giác thế nào ạ?”
Hiên Viên Thắng Nguyệt cười nói: “Có lòng rồi, không cần tốn công sức chuẩn bị rượu vang đỏ làm gì, chúng ta ăn một bữa cơm là được rồi.”
Phía sau Trần Diệp Chiếu là hàng ngàn hàng vạn chi thứ con cháu, tất cả đều đang nhìn hắn, cũng đều trông chờ hắn có thể đưa chi thứ con cháu đi lên, cho nên Trần Diệp Chiếu làm chuyện gì cũng muốn tận tâm tận lực, nắm chắc cơ hội này.
“Các cháu cũng đều biết gia tộc chúng ta hiện đang trải qua một trận biến đổi tai ương, nếu như không biến đổi thành công, ta làm tộc trưởng này hổ thẹn với tộc nhân, sẽ chủ động từ chức, các cháu nghĩ là việc biến đổi xí nghiệp của gia tộc là tốt hay là không biến đổi thì tốt hơn?”
Câu hỏi của Trần Căn Sinh khiến cho những chi thứ con cháu này không dám trả lời, vì đương nhiên bọn họ đều mong muốn có sự thay đổi. Sự biến đổi của Trần Căn Sinh mang đến cho chi thứ con cháu cơ hội thăng tiến rất lớn, nếu không thay đổi, Trần Gia Ba Thục sẽ không thể chứa chấp chi thứ con cháu.
Trần Quả Nam lên tiếng: “Vua nào triều thần nấy, mỗi một thời đại đều có cải cách, năm xưa tộc trưởng Trần Thổ Hùng cũng là một mình dùng sức mạnh bác bỏ kết quả bỏ phiếu của thương hội Ba Thục, dứt khoát bán đi nhà máy, đem hơn phân nửa sản nghiệp gia tộc bán đi, rồi dồn hết tiền vào bất động sản, kiếm lời gấp trăm lần gia nghiệp, mới có được vị thế quốc tế của Trần Gia Ba Thục như ngày hôm nay.”
Lời nói của Trần Quả Nam rất được lòng Trần Căn Sinh. Hiên Viên Thắng Nguyệt cười nói: “Tuổi còn trẻ mà kiến thức sâu rộng, khá đấy chứ.”
Trần Diệp Chiếu vội nói: “Quả Nam là con cháu có chữ lót ‘Quả’ lớn nhất, em ấy học đại học hoàn toàn là tự kiếm tiền học phí và tiền sinh hoạt, từ trước đến nay không hề xin gia đình một xu nào, cũng không nhờ đến quỹ giáo dục của gia tộc.” Hiên Viên Thắng Nguyệt kinh ngạc nói: “Một mình lại tự kiếm tiền sinh hoạt, lại tự kiếm tiền học phí, quả là một cô gái kiên cường đấy.” Trần Quả Nam lộ ra vẻ ngượng ngùng: “Mẹ cháu yếu nhiều bệnh, ba cháu làm việc ở xí nghiệp của gia tộc, mỗi tháng có bảy, tám ngàn tiền lương đều đưa cho mẹ cháu chữa bệnh mua thuốc, cháu cũng muốn giúp gia đình một chút.”
Bảy tộc nhân này đều nói ra quan điểm của mình về cải cách gia tộc, rồi đưa ra một vài đề nghị về tập đoàn kiến trúc. Trần Căn Sinh cảm thấy trình độ của những chi thứ con cháu này cao hơn một bậc, điều mà Trần Căn Sinh xem trọng hơn cả là sự trung thành của bọn họ. Trần Căn Sinh nâng chén rượu lên: “Hy vọng các ngươi có thể làm nên chuyện lớn ở các xí nghiệp gia tộc, sự nỗ lực của các ngươi ta đều nhìn thấy, hy vọng vào đại hội cuối năm ta có thể gặp lại mọi người, cạn ly.” “Cạn ly.”
Đại hội cuối năm không phải ai cũng có thể tham gia, việc chi thứ con cháu của họ được tham gia đại hội cuối năm, đối với họ mà nói là một vinh hạnh lớn lao.
Sau đó, dưới sự tháp tùng của Trần Diệp Chiếu, Trần Căn Sinh đã đi thị sát các công trình xây dựng bến cảng, xây dựng sân bay. Cũng như chuỗi thương hiệu đảm bảo nổi tiếng khắp cả nước: Phong cách Ba Thục nguyên bản. Đây là thương hiệu bất động sản của Trần gia Ba Thục, phương châm là biệt thự và nhà ở cao cấp........
Trần Căn Sinh và Hiên Viên Thắng Nguyệt tuần tra một vòng, mất hết nửa tháng. Tất cả công việc của Trần Căn Sinh đều hoàn thành trên đường đi. Đã gặp được rất nhiều tộc nhân, hiểu rõ hơn một số hoạt động và sự phát triển của tập đoàn công ty. Đồng thời cũng đã xử lý xong 13 người quản lý cấp cao.
Sau khi di chuyển thị sát trở về tổng bộ Hỗ Thị, Trần Căn Sinh lại vùi mình vào một lượng lớn công việc. Cuối cùng hắn đã hiểu vì sao cha hắn quanh năm không thấy bóng người, một ngày phải mở rất nhiều cuộc họp, nghe báo cáo, nghĩ kế sách, chỉ điểm giang sơn. Không tốn sức lực, mà lại mệt mỏi như chó.
Trần Chi Hoa đẩy cửa đi vào. “Tiểu gia, việc ngài giao cho con, con phải báo cáo một chút.” “Nói đi.” Trần Căn Sinh vừa ngồi dựa lưng vừa nghe Trần Chi Hoa báo cáo.
“Trong nửa tháng này, về mặt phân công nhân sự, chi thứ có 46 người, trực hệ có 78 người, trong đó tập đoàn kiến trúc có 30 người, Tập đoàn Khoa Kỹ Sinh Vật Ba Thục 50 người, những tộc nhân còn lại toàn bộ được sắp xếp vào tập đoàn vận chuyển.”
Trần Căn Sinh nói: “Bên Trần Căn Dung có động tĩnh gì không?” “Theo tiểu hạc báo cáo, Trần Căn Dung thu mua Công ty Hàng không Đại Hoa, Công ty Hàng không Hùng Ưng, chuẩn bị cùng Hàng không Ba Thục dưới trướng Tập đoàn Vận tải Ba Thục của chúng ta cạnh tranh thị trường.” “Ừ, chuyện này ta có xem qua báo cáo, liên tiếp thu mua hai công ty hàng không, đây là muốn trực tiếp đối đầu với ta đây.”
Trần Chi Hoa lại nói: “Mặt khác, từ khi ngài nhậm chức đến nay, có 330 tộc nhân rời khỏi Ba Thục Truân.”
330 tộc nhân, đối với Ba Thục Truân mà nói không đáng gì, vì Ba Thục Truân có đến mấy vạn tộc nhân. Dù số lượng nhỏ này không có ý nghĩa gì, nhưng lòng Trần Căn Sinh lại đổ ụp xuống, cố gắng kiềm nén cơn giận và sự bất mãn trong lòng. Trần Căn Sinh đứng dậy, uống hết một bình nước lọc, hỏi: “Vì sao đều không tin ta như vậy? Lẽ nào làm xí nghiệp mang tính độc quyền thực sự không đáng tin cậy sao?” Trần Chi Hoa nói: “Tiểu gia, ta vĩnh viễn tin tưởng vững chắc, xí nghiệp mang tính độc quyền mới là con đường sống duy nhất của Trần Gia Ba Thục chúng ta!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận