Lão Sư, Ta Thật Sự Không Phải Học Sinh Nghèo!

Chương 265: ta Hải Vương tỷ tỷ

Chương 265: Chị ta là Hải Vương Khi Trần Căn Sinh đang chạy bộ, luôn cảm thấy có người ở giữa sân thể thao nhìn chằm chằm vào hắn. Chạy xong, Trần Căn Sinh đi đến nhà ăn ăn cơm, cũng cảm thấy có một đôi mắt nóng rực trong bóng tối nhìn mình. Trần Căn Sinh bỗng ngẩng đầu, nhìn về phía bên phải, một nam sinh non nớt, trắng trẻo hoảng hốt cúi đầu xuống ăn cơm. Trần Căn Sinh đi đến trước mặt cậu ta ngồi xuống: "Ngươi có chuyện gì sao?" Nam sinh non nớt, trắng trẻo liên tục lắc đầu: "Không có, không có gì." "Vậy tại sao cứ đi theo ta?" "Ta, ta không có." Trần Căn Sinh đánh giá nam sinh này, làn da trắng hơn Trần Căn Sinh, dáng người gầy gò, cao khoảng 1m8, mười ngón tay thon dài, yết hầu cũng không nhỏ, là một "Tiểu cún sữa" hiếm có. Nam sinh bên cạnh nói: "Rễ ca, cậu ấy là người hệ Y, học ca năm 2, cấp 2 đã được đặc cách vào Kinh Đại, là một thiên tài." "Tên gì?" "Tên Bách Vũ." Trần Căn Sinh thấy cậu ta không giống người xấu, cũng không truy cứu nữa. "Có chuyện gì thì cứ nói với ta, đừng có lén lút sau lưng." Quẳng lại một câu, Trần Căn Sinh quay người trở về chỗ ngồi. Bây giờ Trần Căn Sinh ở trường là một nhân vật phong vân, ở Kinh Đại không còn ai dám gây phiền phức cho Trần Căn Sinh, nên đối với hắn đều rất cung kính. Ăn cơm xong, Trần Căn Sinh chuẩn bị đi học thì nam sinh tên Bách Vũ cả gan gọi Trần Căn Sinh lại. "Tôi, tôi có thể nói với anh một câu được không?" Trần Căn Sinh ghét nhất mấy loại nam sinh ẻo lả này, mất kiên nhẫn hỏi: "Có chuyện gì? Nói mau." Bách Vũ mặt đỏ bừng nói: "Tôi, tôi, tôi thích chị gái của anh." "Cái gì?! Chị gái ta? Chị nào?" "Chị cả!" Phụt! Trần Căn Sinh cười đến nghiêng ngả: "Ta khuyên ngươi nên từ bỏ đi." "Chúng tôi đã..." Tiếng cười của Trần Căn Sinh bỗng tắt ngấm, nhìn Bách Vũ với ánh mắt thương cảm, vỗ vai cậu ta: "Khổ cho ngươi rồi, đưa số tài khoản cho ta, ta chuyển cho chút phí bồi dưỡng." Bách Vũ kiên định nói: "Tôi không cần gì cả, tôi chỉ yêu cô ấy." "Hai người ở bên nhau bao lâu rồi?" "Chỉ, chỉ một đêm." "Ai... Để ta về dạy dỗ cô ấy một trận, quá bắt nạt người khác rồi." Trần Căn Sinh hiểu tính chị mình, đừng nhìn cô nuôi một đám cơ bắp cuồn cuộn, thật ra chị cả không hề rung động trước đám đó, chỉ đơn giản là nuôi thôi. Trần Lão Đại là một người phụ nữ mạnh mẽ, chỉ có nàng khống chế đàn ông chứ không bao giờ để đàn ông khống chế nàng. Cả đám cơ bắp cuồn cuộn kia đều là ký hợp đồng, cam tâm tình nguyện làm nô bộc, gọi Trần Lão Đại là chủ nhân, là Nữ Vương đại nhân. Trần Căn Sinh cũng hiểu, có thể do dáng vẻ tuấn tú của Bách Vũ làm Trần Lão Đại nhất thời không kiềm chế được, vô tình cướp đi lần đầu của cậu ta. Trần Căn Sinh nói: "Đòi tiền thì có thể, nhưng nếu ngươi thích chị cả ta thì thôi đi, cô ấy không có thời gian để yêu đương đâu." Bách Vũ quật cường nói: "Tôi không ham tiền của cô ấy, tôi thích sự mạnh mẽ của cô ấy..." Sau đó, Bách Vũ miêu tả lại đêm hôm đó một cách sinh động. Tối đó Bách Vũ đến trung tâm nghệ thuật phỏng vấn, vừa đúng lúc gặp Trần Lão Đại đang xoa bóp, nhìn trúng cái vẻ da mịn thịt mềm lại tuấn tú của Bách Vũ. Cô ta lập tức bảo viện trưởng gọi Bách Vũ vào phòng làm việc. Trần Lão Đại phỏng vấn Bách Vũ một tiếng đồng hồ, thậm chí còn bảo cậu ta cởi đồ, xoay một vòng, lại bắt đi kiểm tra sức khỏe để xem có bệnh tật gì không. Sau khi biết Bách Vũ hoàn toàn khỏe mạnh, Trần Lão Đại liền chọn Bách Vũ. Tối đó Trần Lão Đại mời Bách Vũ về biệt thự ăn cơm, cho đám cơ bắp cuồn cuộn ra ngoài hết, chỉ có hai người ăn tối dưới ánh nến. Sáng sớm, Trần Lão Đại tỉnh lại thấy được thẻ căn cước của Bách Vũ, sinh năm 2002. Trong lòng Trần Lão Đại dấy lên một cảm giác tội lỗi. Trần Lão Đại hút một điếu thuốc, ánh mắt phức tạp nhìn Bách Vũ: "Quên hết chuyện đêm qua đi, đây là tấm séc 100 triệu, đủ cho ngươi cả đời cơm no áo ấm." Bách Vũ nghiêm nghị nói: "Tôi không cần tiền." "Vậy ngươi muốn gì?" "Muốn cô." "Không được, hai ta chênh nhau nhiều tuổi quá." "Tuổi tác không thành vấn đề, tôi có thể trưởng thành hơn." Trần Lão Đại dập thuốc, bước xuống giường: "Ngươi chắc biết ta là ai chứ? Hai ta không thể nào, ngươi đi đi." "Tôi không đi." Bách Vũ như bị ma ám: "Tôi thích sự mạnh mẽ của cô, không thích tiền của cô, trong lòng cô tôi cảm thấy rất an toàn." Đúng là một nam sinh yếu đuối như con gái. Trần Lão Đại rời khỏi phòng ngủ. Mấy tên cơ bắp đến dìu Bách Vũ ra ngoài...
Nghe Bách Vũ nói xong, Trần Căn Sinh xấu hổ không thôi. "Ngươi là thằng M hả? Chuyện này ta không giúp được." Trần Căn Sinh bất lực, hắn không hiểu cái tính cách này. Bách Vũ níu lấy tay Trần Căn Sinh, cầu xin: "Tôi biết anh không giúp được, nhưng có một việc anh có thể giúp tôi." "Việc gì?" "Cho tôi gặp lại chị gái của anh, không, là Nữ Vương đại nhân một lần thôi." Trần Căn Sinh nắm chặt nắm đấm: "Đồ rùa, ngươi mà nói mấy cái từ kia trước mặt ta nữa là ta đánh nát người ngươi." Bách Vũ không hề nao núng: "Tôi biết anh rất mạnh, nhưng vì tình yêu, dù chỉ còn một hơi, tôi cũng muốn gặp nữ vương của tôi..." Bốp. Còn chưa nói hết câu, Trần Căn Sinh đã đấm vào bụng Bách Vũ một phát. Bất quá cú đấm không mạnh, dù vậy, Bách Vũ cũng phun ra một ngụm máu. Trần Căn Sinh nói: "Đừng có làm phiền ta nữa." Nói xong, Trần Căn Sinh đi học. Điều làm Trần Căn Sinh không ngờ tới là, Bách Vũ không vào lớp, mà vẫn luôn đợi Trần Căn Sinh, chờ đến lúc tan học, mặc dù vừa rồi đã nôn ra máu nhưng cũng không đến bệnh viện kiểm tra. Tan học, Trần Căn Sinh thấy Bách Vũ vẫn còn đứng đó, trong lòng nảy sinh ý nghĩ. Chị cả cũng trưởng thành rồi, cũng nên tìm bạn trai chính thức, huống chi Bách Vũ là một thiên tài. Trần Căn Sinh đi phía trước, Bách Vũ đi theo sau. Trần Căn Sinh lấy điện thoại gọi cho Trần Lão Đại. "Con ma trảo của cô đã rời khỏi Kinh Đô Đại Học của bọn ta rồi." "Sao vậy? Thằng nhóc đó tìm con?" "Nào chỉ là tìm con, bây giờ còn đi theo sau lưng con đây này, con đã đánh nó một cú, cũng không đuổi được nó đi." Bên kia đầu dây, Trần Lão Đại sốt ruột: "Con, con đừng có đánh nó, tại sao con lại đánh nó chứ? Nó có bị thương không? Bây giờ nó ở đâu? Thật là, con ra tay không có chừng mực gì cả, lỡ như con đánh nó chết thì sao?" Trần Căn Sinh xị mặt. Trần Lão Đại có lẽ ý thức được mình thất thố, cố giữ bình tĩnh nói: "Đánh thì đánh thôi, cũng chỉ là một thằng đàn ông." "Ồ, vậy giờ phải làm sao? Con có nên đánh nó thêm trận nữa không?" "Đừng!" Trần Lão Đại vội vàng: "Để chút nữa chị cho người tới đón nó." "Chị cả, lương tâm chị không cắn rứt sao?" "Ta đau nhức mấy ngày nay rồi, ta biết làm sao?" "Xì, hắn cái gì cũng nói hết cho ta rồi, chị kìm chế lại đi, đừng giăng lưới rộng quá."
Bạn cần đăng nhập để bình luận