Lão Sư, Ta Thật Sự Không Phải Học Sinh Nghèo!

Chương 1024 phát hiện một viên thích hợp ở lại tinh cầu

Chương 1024: Phát hiện một viên thích hợp ở lại tinh cầu Trải qua năm ngày tìm kiếm. Nam Thiên Môn trong căn cứ đã chứa đựng 100.000 tấn dầu diesel, 15 vạn tấn xăng. Nước khoáng, các loại đồ uống cao tới 80 vạn tấn. Mì ăn liền, bánh mì, mét, bột mì các loại thức ăn này cũng có hơn trăm tấn. Cố ý đưa ra mấy gian nhà kho để chứa đựng những vật này. Mà tại Thanh Tạng Cao Nguyên những đồng bào cũng đều chạy tới. Mấy trăm ngàn người xác thực không có cách nào dung chứa hết. May mắn bên ngoài còn có một chiếc động cơ hạt nhân hàng không mẫu hạm bỏ đi, đủ sức dung nạp một số người. Điện chủ đem hai chiếc hàng không mẫu hạm cùng một ít tàu chiến cũng đều dừng sát ở phụ cận. Trần Căn Sinh đối với điện chủ nói: “Phân một ít dân chúng ở tại hàng không mẫu hạm bên trên, hơn ba trăm ngàn người thực sự ở không vừa.” “Đi, những cái kia tàu chiến cũng đừng có người ở, chúng ta còn cần thu thập vật tư.” Nam Thiên Môn căn cứ đã xây một ít khu dân cư cấp cao. Rất nhiều người đều muốn vào ở những khu dân cư cấp cao kia. Trong lúc nhất thời ở căn cứ nội loạn thành một đoàn. “Dựa vào cái gì không cho chúng ta ở chứ? Chúng ta không thể ở, bọn họ cũng không thể ở.” “Đúng vậy, các ngươi không phải đều rất mạnh sao? Không bằng trực tiếp giết chúng ta đi, như vậy ai cũng không cùng các ngươi tranh giành.” Mọi người cảm xúc vô cùng kích động. Lại thêm thời tiết nóng bức, bọn họ biết ở khu dân cư cấp cao có điều hòa. Các chiến thần đem những người này tất cả đều ngăn trở. Trần Căn Sinh phẫn nộ quát: “Các ngươi hiểu cái gì chứ? Những khu dân cư cấp cao kia là để cho nhân viên kỹ thuật ở lại, là người có cống hiến với chúng ta, là nhân tài, bọn họ muốn giúp chúng ta trùng kiến quê hương, không có bọn họ, các ngươi sẽ bị phơi chết, bị bức xạ hại chết, mong mọi người thông cảm.” Hiên Viên Thắng Nguyệt cũng thấy phiền, trực tiếp nổi giận nói: “Để cho các ngươi còn sống cũng đã rất tốt rồi, các ngươi có biết hay không vì các ngươi mà đến, chúng ta đã liên tục năm ngày tìm kiếm vật tư cho các ngươi, sợ các ngươi ăn không đủ no, các ngươi sống chỉ lãng phí tài nguyên, còn có thể làm được gì đóng góp a?” Một phen mắng khiến đám người đỏ mặt tía tai. Một thanh niên không cam lòng nói: “Vậy thì giết chúng ta đi.” Hiên Viên Thắng Nguyệt quát khẽ “Thật sự cho rằng ta không dám đúng không? Tất cả cường giả nghe lệnh!” Điện chủ thấy thế, vội vàng đứng ra: “Chư vị chư vị, chúng ta còn sống đã vô cùng không dễ dàng, cũng phải cảm tạ Trần tộc trưởng thu nhận, nói nữa người ta cũng không có nghĩa vụ giúp chúng ta đúng không?” Mọi người lúc này mới an tĩnh lại. Trần Căn Sinh nói: “Như vậy đi, chư vị, phàm là có hài tử, các bà mẹ mang theo hài tử vào ở khu tập thể cấp cao, mỗi nhà bốn tới năm người, các ông thì vất vả một chút, ở chỗ này chen một chút, đến trên hàng không mẫu hạm chen một chút, nơi đó cũng không quá nóng, cũng có điều hòa.” Như vậy cuối cùng là để mọi người hài lòng. Mọi người xếp hàng nhận đồ dùng, riêng ai về chỗ nấy. Trần Căn Sinh cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm. Điện chủ cười nói: “Thật đúng là nhờ vào ngươi, không thì thật không biết phải sắp xếp bọn họ thế nào.” “Tình huống trước mắt không khả quan, cho dù sắp xếp cẩn thận bọn họ, nhưng chỉ số bức xạ trong không khí đã vượt quá tiêu chuẩn mấy chục lần, chúng ta không thể ở chỗ này sống lâu dài được.” Điện chủ buông tay nói “Ta hiện tại đã nghĩ thoáng, có thể sống bao lâu thì sống bấy lâu thôi, chúng ta không cách nào đối kháng tự nhiên.” “Hiện tại các nước đều thế nào? Ngươi biết không?” “Các nước Châu Á hầu như đều bị diệt rồi, người còn sống sót rất ít, ngày đó các nước đều có máy bay cất cánh, chuẩn bị tránh thoát trận hồng thủy này, nhưng không chịu nổi mưa to, sấm chớp đan xen, đánh rơi rất nhiều máy bay, máy bay căn bản không thể cất cánh được.” Hiên Viên Thắng Nguyệt tò mò hỏi: “Vậy lãnh đạo các quốc gia thì sao?” “Ta đoán phần lớn cũng đã mất rồi.” Hiên Viên Thắng Nguyệt hỏi: “Điền Chân, ngươi có thể lợi dụng tinh liên kết nối với thiết bị liên lạc của hàng không mẫu hạm, tàu ngầm của quốc gia khác không? Như vậy có lẽ có thể tập hợp mọi người lại, mọi người tìm một vùng đất, một lần nữa thành lập trật tự.” Ảnh Muội Nhi ở bên nghe liền trợn trắng mắt: “Ngươi là thật ngớ ngẩn sao? Hiện tại cuộc sống của chúng ta đã đủ khó khăn, ngươi còn nghĩ đến người khác làm gì? Coi như có tập hợp lại thì thế nào? Cũng chẳng sống được bao lâu đâu.” Điện chủ nói: “Ta cảm thấy Ảnh cô nương nói không sai, bây giờ nhiệm vụ chủ yếu nhất của chúng ta chính là sắp xếp cho những người này cẩn thận, có thể sống được một ngày là hay một ngày.” Từ khi tai nạn phát sinh. Tính tình của Ảnh Muội Nhi vẫn không tốt. Long Thành đã chìm, nhà họ Thủy chỉ có một người còn sống. Đó chính là vợ của Trần Thổ Cao, Thủy Vận. Ông nội Trần Lão Quái cũng đã chết. Hắn cùng Từ Phượng Phượng ở tại Vân Mộng Sơn chưa từng đi ra. Lúc đó, Ảnh Muội Nhi đi đón Trần Thụ Lang, Trần Lão Quái đã nhất quyết không chịu đi. Liên tiếp mất đi người thân, đã khiến Ảnh Muội Nhi rất kiềm chế tính tình của mình. Mấy ngày nay nàng vừa nghĩ đến có lẽ không bao lâu nữa, hai đứa con của nàng cũng sẽ chết, lại càng thêm bi thương. Nếu Hiên Viên Thắng Nguyệt dám lúc này cùng nàng đối nghịch, Ảnh Muội Nhi sẽ không chút do dự giết nàng. Lại là liên tiếp mấy ngày. Thức ăn tiêu hao rất lớn. Mấy trăm ngàn người ăn uống căn bản không nuôi nổi. Trần Căn Sinh đã hoàn thành dựng lên đội thu thập vật liệu, chia mười tiểu đội, cưỡi tàu chiến tiến về từng thành phố để thu thập. Nhiệt độ cao cuối cùng đã hạ xuống. Nhưng mà đi kèm theo đó chính là gió lớn. Sấm sét vang dội. Trong tình huống này căn bản không có cách nào cất cánh đi thu thập vật tư. Cuồng phong gây ra biển động, biển động xảy ra tại khắp nơi trên toàn thế giới. Biển động lớn thậm chí lật cả hàng không mẫu hạm. Lại chết thêm mấy vạn người. Tất cả mọi người đều tuyệt vọng. Ở trong môi trường này, căn bản là không có cách nào sinh tồn. Trần Căn Sinh cùng người nhà nói chuyện phiếm trong phòng. Trần Căn Sinh cũng không muốn giày vò nữa, thời gian còn lại nên dành cho người nhà. Bạch Nga nói: “Đã có người bởi vì nhiễm bức xạ mà chết rồi.” Trần Căn Sinh cười cay đắng một tiếng: “Ta một mực bận rộn việc gia tộc, rất ít có thời gian ở bên các ngươi, nhiều năm như vậy các ngươi không rời không bỏ, thật sự rất cám ơn các ngươi.” Ảnh Muội Nhi tức giận nói: “Có phải trước khi chết hối hận không?” “Coi như thế đi, ta một mực rất xin lỗi các ngươi.” Hiên Viên Thắng Nguyệt nắm chặt tay Trần Căn Sinh: “Ông xã, chúng ta chết cũng phải chết cùng nhau, kiếp sau cũng không tách ra.” Ảnh Muội Nhi mở hai bình rượu trắng: “Uống thôi, không say không về, bây giờ chúng ta uống cho đến bất tỉnh nhân sự.” Trần Căn Sinh nhận lấy một bình, đầu tiên là ực một ngụm. Đang uống thì, một nhân viên công tác của căn cứ gõ cửa nhà Trần Căn Sinh. “Trần tộc trưởng, kỹ sư trưởng Điền Chân bảo ngài đến một chuyến, có việc gấp.” Lúc này có việc gấp, vậy thì không phải việc bình thường. Trần Căn Sinh vội vã đi vào tổng bộ điều khiển. Bên trong tổng bộ điều khiển có rất nhiều nhà khoa học, vẻ mặt của bọn họ vô cùng hưng phấn. Trần Căn Sinh nghi ngờ hỏi: “Có chuyện gì mà cao hứng vậy?” Trần Căn Sinh không nghĩ ra còn có chuyện gì đáng để cao hứng. Điền Chân nói: “Tinh liên của chúng ta đã tìm thấy một tinh cầu có thể cư trú.” “A?! Cái này, cái này, thật sao? Ta xem thử xem.” Điền Chân bấm máy tính, cho thấy một hành tinh màu xanh lam. “Hình ảnh hơi mơ hồ, đây là 30 vệ tinh trinh sát trong số tinh liên của chúng ta tìm được, khoảng cách Địa Cầu ước chừng 500 triệu cây số, qua hình ảnh do vệ tinh trinh sát chụp lại thì, tinh cầu này có một mặt trời giống như chúng ta, chỉ là vệ tinh trinh sát không có cách nào chụp được thành phần trong không khí và bộ dạng tầng khí quyển bên dưới của nó, còn cần đợi thêm một khoảng thời gian nữa.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận