Lão Sư, Ta Thật Sự Không Phải Học Sinh Nghèo!

Chương 7: Lão bản đến đánh 82 Lafite

Chương 7: Ông chủ đến đập rượu 82 Lafite.
Trần Căn Sinh hai lần ba lần ném bóng. Đến phiên Trần Căn Sinh phòng thủ, hắn cứ đứng như vậy, mặt bình thản nhìn Hàn Huy bọn họ. Hàn Huy và những người khác nhìn nhau. Một đội viên hỏi: “Chúng ta còn cần tiếp tục đánh sao?” Hàn Huy không cam tâm, nếu hắn thua, hắn sẽ phải đi ỉa ở thao trường. Hắn là giáo viên thể dục, là nam thần trong lòng nhiều nữ sinh. Hình tượng này không phải hoàn toàn sụp đổ sao? Hàn Huy quyết định kiếm cớ, tìm lý do: “Ngươi chơi bóng rổ kiểu gì vậy? Muốn đánh chính quy, ngươi làm thế này là làm loạn.” "Vừa rồi ngươi nói chỉ cần ném được bóng vào là được mà, hay là ngươi muốn chơi xấu?" Câu nói này của Trần Căn Sinh khiến Hàn Huy có chút bối rối. Trần Căn Sinh nói tiếp: “Nếu như không chịu thua thì có thể tiếp tục đánh, uổng cho ngươi vẫn là lão sư đó, giở trò tiểu nhân à?” Hàn Huy tức giận: “Ngươi nói ai tiểu nhân?” Trần Căn Sinh chỉ vào Hàn Huy, nói đầy chính nghĩa: “Lão tử nói ngươi là tiểu nhân.” Hô. Hàn Huy xấu hổ giận dữ, hắn biết cú đấm này mà đánh tới thì ước hẹn giữa hai người bọn họ cũng sẽ hết hiệu lực. Trần Căn Sinh nhấc tay nắm lấy nắm đấm của Hàn Huy, mắt nhắm lại: “Bố khỉ, Lão tử đã sớm không vừa mắt cái tên nhóc con ngươi rồi.” Bàn tay Trần Căn Sinh hơi dùng sức, liền vặn khớp cổ tay của Hàn Huy. “A a a a a!” Hàn Huy kêu thảm một tiếng, ngã xuống đất lăn lộn. “Trần Căn Sinh đánh người rồi!” Học sinh và giáo viên nhao nhao vây quanh. “Nhanh đưa đến phòng y tế.” Bạch Nga nghe thấy chạy đến, thấy cảnh này, giận dữ bước đến trước mặt Trần Căn Sinh. “Trần Căn Sinh, ngươi quá đáng rồi, sao có thể đánh giáo viên được chứ?” Trần Căn Sinh hơi giật mình, vô tội nói: “Bạch lão sư, là hắn ra tay trước, ta…” “Ngươi ở văn phòng chờ ta, ta đi xem Hàn lão sư thế nào.” Trần Căn Sinh cũng đi theo đến phòng y tế. Bác sĩ nghiêm trọng nói: “Xương của hắn bị gãy rồi, phải đến bệnh viện mới được.” “Cái tên Trần Căn Sinh này ra tay ác quá.” “Trần Căn Sinh, ngươi còn không biết xấu hổ sao?” “Cứ chờ bị đuổi học đi.” Trần Căn Sinh mất kiên nhẫn nói: “Gãy xương gì chứ, chỉ là trật khớp thôi mà.” Trần Căn Sinh bắt lấy cổ tay Hàn Huy, răng rắc một tiếng, kéo xương của hắn vào lại. “Thấy chưa, không có chuyện gì mà.” Hàn Huy cử động cổ tay, xác thực là không sao. Hàn Huy ác độc trừng mắt liếc Trần Căn Sinh, lại thấy Bạch Nga ở bên cạnh, lập tức sắc mặt hòa nhã: “Trần Căn Sinh, ta biết ngươi cũng không cố ý, lần này ta sẽ tha thứ cho ngươi, lần sau không được thế nữa.” Bạch Nga giãn lông mày, giục Trần Căn Sinh: “Còn không mau cảm ơn Hàn lão sư, nếu như Hàn lão sư không tha thứ cho ngươi, hiệu trưởng cũng không bảo vệ được ngươi.” “Lão tử thèm cám ơn hắn!” Nói xong Trần Căn Sinh quay người bỏ đi. Hàn Huy giả mù sa mưa thở dài: “Ai~ Bạch lão sư, đứa nhỏ này quá ngang bướng, dạy dỗ học sinh như vậy, cũng đủ làm khó ngươi rồi.” Bạch Nga nói: “Ta về sẽ dạy dỗ nó thật tốt, tóm lại cảm ơn anh đã tha thứ cho nó.” “Bạch lão sư, tan học cùng nhau ăn bữa cơm, tôi biết cô rất bận, ngay tại nhà ăn trường cũng được.” Bạch Nga không tiện từ chối, dù sao anh ta vừa mới tha thứ cho học sinh mà Bạch Nga quan tâm nhất. “Vậy, vậy được thôi.” Bạch Nga về lớp, nhưng không thấy Trần Căn Sinh đâu. Gọi điện cho Trần Căn Sinh thì cũng không bắt máy. Bạch Nga tìm đến hiệu trưởng hỏi mới biết, Trần Căn Sinh đang ở trên tầng thượng của tòa nhà dạy học. Bạch Nga lên đến tầng thượng thấy Trần Căn Sinh đang hút thuốc, nhanh chóng tiến đến, giật lấy điếu thuốc của Trần Căn Sinh ném xuống đất. Khuôn mặt trắng nõn của nàng rất nghiêm nghị, đôi mắt hạnh linh hoạt trừng Trần Căn Sinh: “Ngươi mới bao nhiêu tuổi mà đã hút thuốc! Thói quen ở nông thôn nhất định phải từ bỏ.” “Mười tám rồi, trưởng thành rồi.” “Ngươi còn biết mình mười tám tuổi hả? Ngươi lại không chịu học hành, là sẽ không theo kịp được đó, ngươi có biết không?” Đối diện với sự trách mắng của Bạch Nga, Trần Căn Sinh lại ngây ngô cười ha ha. Bạch Nga nhíu mày lại, nghi ngờ nói: “Ngươi cười cái gì?” “Bạch lão sư, lúc cô tức giận trông cũng rất xinh đẹp.” Bạch Nga giật mình, lập tức tức giận nói: “Đừng có mà hi hi ha ha với ta ở đây, ngươi hứa với ta đi, không được đánh nhau nữa.” “Bạch lão sư, cái tên nhóc con đó chính là tiểu nhân mà, là hắn muốn đấu bóng với ta, thua lại không phục, ai biết hắn sẽ cắn ngược lại Lão tử một phát.” Bạch Nga dặn dò: “Có ai lại đi nói giáo viên là tiểu nhân hả? Tóm lại lần sau không được như vậy nữa.” Trần Căn Sinh thở dài: “Thôi được rồi, Lão tử không chấp nhặt với hắn, ta trốn hắn còn không được sao.” Lúc này Bạch Nga mới yên tâm: “Về lớp đi, với lại, không được mở miệng Lão tử nữa, phải hiểu được tôn sư trọng đạo.” “Thật sao.” Trần Căn Sinh lại hỏi: “Bạch lão sư, tan học tôi mời cô đi ăn tiệc.” Bạch Nga cười nói: “Ăn ở nhà ăn trường là được rồi, vừa vặn Hàn lão sư muốn mời tôi đi ăn cơm, vì chuyện của cậu nên tôi mới không từ chối được.” Bạch Nga cũng biết tác phong của Hàn Huy không tốt, đã sớm nghe thấy hắn rất lăng nhăng. Cho nên bình thường Bạch Nga đối với hắn cũng rất lạnh nhạt. “Lại là cái tên ngốc đó.”
...
Tan học, Trần Căn Sinh cố ý mặc quần áo mới mà Bạch Nga mua cho đến nhà ăn, nhìn trước nhìn sau vẫn không thấy Bạch Nga. Trần Căn Sinh tìm đến Cao Sóc là bạn cùng phòng đang ăn cơm: “Có thấy Bạch lão sư không?” “Đi ăn nhà hàng tây rồi.” Trần Căn Sinh quay đầu muốn đi qua đó. Cao Sóc giữ hắn lại: “Nhà hàng tây hôm nay bị bao hết rồi, cậu vào không được đâu, ở đây ăn đi.” “Bao hết rồi sao? Đúng là phô trương, Lão tử cứ thích vào.” Trần Căn Sinh trực tiếp đi vào nhà hàng tây, quả nhiên là rất vắng, chỉ có Hàn Huy và Bạch Nga đang ăn bít tết, thưởng rượu vang đỏ. Trần Căn Sinh kéo cái ghế ngồi xuống: “Phục vụ, cho tôi năm phần bít tết.” Phục vụ nói: “Nơi này đã được bao hết rồi, cậu không thể ăn ở đây.” Hàn Huy không vui nói: “Cậu vẫn là ra ngoài đi, đừng có được voi đòi tiên.” Bạch Nga cảm thấy không ổn, ở trường nên tránh thị phi, liền quyết định để Trần Căn Sinh ở lại đây: “Ba người chúng ta ăn ở đây cũng không tệ, Trần Căn Sinh luôn nói muốn mời tôi ăn bữa cơm, hôm nay coi như là hai người các cậu mời, tôi cùng ăn.” Hàn Huy trêu chọc: “Cậu ta mời cô ở đây ăn cơm? Đến quần áo còn là do cô mua cho cậu ta, cậu ta có tiền mà mời cơm sao.” Trần Căn Sinh hào khí nói: “Cậu đừng có coi thường người khác thế, hôm nay muốn ăn gì cũng được, tôi tính tiền.” Hàn Huy cười lạnh: “Trần Căn Sinh, cậu đúng là biết làm bộ quá đấy, không phải tôi xem thường cậu, một thằng nhóc ở nông thôn mà cố gắng chen chân vào cái trường quý tộc này, cậu bảo cậu bày trò gì thế?” Bạch Nga cảm thấy lời này của Hàn Huy có chút quá đáng, làm tổn thương lòng tự trọng của Trần Căn Sinh, lập tức an ủi nói: “Không sao đâu, cậu chọn đi, cô giáo trả cho cậu.” Trần Căn Sinh cũng chẳng buồn giải thích với bọn họ, trực tiếp nói với phục vụ: “Nhà hàng của các người có cái rượu gì mà 82 năm Lafite đúng không? Cho Lão tử đập hết.” Phốc phốc. Hàn Huy suýt chút nữa thì bị Trần Căn Sinh vô tri chọc cười. “Trần Căn Sinh, cậu biết một chai Lafite 82 năm bao nhiêu tiền không?” “Lão tử mua đồ xưa nay không bao giờ hỏi giá.” Phục vụ cũng cảm thấy Trần Căn Sinh rất biết làm màu, vừa định từ chối thì Hàn Huy đã nháy mắt ra hiệu, ra hiệu cho cậu ta đừng từ chối, để cho Trần Căn Sinh bị mất mặt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận