Lão Sư, Ta Thật Sự Không Phải Học Sinh Nghèo!

Chương 1: Nhập học ngày đầu tiên

Chương 1: Ngày đầu nhập học
Cổng trường Đại học quốc tế Tử Kim ở thành phố Thượng Hải.
Đây là trường đại học tư thục quý tộc xếp hạng thứ ba trên toàn cầu.
Ngày khai giảng.
Xe sang tụ tập, giống như một triển lãm xe hơi hạng nhất.
Một chiếc xe xích lô cũ kỹ dừng lại trước cổng trường.
Một nam sinh mười tám tuổi bước xuống xe, đôi mắt sâu thẳm linh hoạt ánh lên vẻ mới lạ nhìn ngó xung quanh.
“Này, trường học trong thành phố quả thật tốt hơn thôn chúng ta.”
“Trả tiền!”
Người lái xích lô sốt ruột nói.
Nam sinh hỏi: “Bao nhiêu tiền?”
“Mười lăm tệ.”
Nam sinh nhíu mày nói: “Sao đắt vậy? Năm tệ là được rồi mà?”
Người lái xích lô chế giễu: “Vừa rồi còn nói đi học ở đây, đến cả mười lăm tệ cũng muốn trả giá, ngươi đến đây làm bảo vệ à?”
“Ông nội ta nói người trong thành xem thường dân quê chúng ta, đúng như lời ông ta nói rồi, ta là đến đi học!”
Nam sinh đưa mười tệ, quay người đi về phía cổng Đại học quốc tế Tử Kim.
Tại cổng trường Đại học quốc tế Tử Kim, xe sang nối đuôi nhau chạy vào.
Nam sinh đi vào trường từ cửa phụ.
“Dừng lại! Cậu làm gì đấy?”
Bảo vệ quan sát nam sinh, một bên đeo một chiếc túi quân đội kiểu cũ, dưới chân đi đôi giày Cavans, quần dài đen còn mới, bên trên mặc chiếc áo trắng sau lưng, bộ dạng này quả thật không phù hợp với trường quốc tế.
“Ta tới đi học mà, ta tên Trần Căn Sinh.”
“Cái gì? Đừng nói tiếng địa phương, nói tiếng phổ thông.”
“Ta tới đi học, ta tên là Trần Căn Sinh.”
Bảo vệ cười nói: “Lý do này của cậu chẳng hợp với cậu chút nào, đứng sang một bên đi.”
Trần Căn Sinh lười giải thích, trực tiếp đi vào.
Bảo vệ lập tức đưa tay túm lấy cánh tay cậu.
Trần Căn Sinh đột ngột vung tay lên, hất văng bảo vệ xuống đất.
Bảo vệ ngã nhăn nhó: “Mau lên, bắt lấy thằng đó.”
Mấy bảo vệ tay cầm dùi cui xông tới, vây quanh Trần Căn Sinh.
Trần Căn Sinh buồn bực nói: “Ta thật sự tới học, không tin thì đi hỏi cháu trai ta ấy.”
“Thằng nhà quê này lảm nhảm cái gì đấy?”
“Mặc kệ nó nói gì, bắt lại đã.”
Bốn bảo vệ lao vào.
Trần Căn Sinh đá văng một bảo vệ ra, sau đó chộp lấy một bảo vệ khác vung xa năm, sáu mét.
Trông Trần Căn Sinh có vẻ gầy gò nhưng lại có sức mạnh cường hãn.
Những phụ huynh giàu có đưa con đến trường thấy cảnh này đều tiến lên xem náo nhiệt.
Bốn bảo vệ lực lưỡng vạm vỡ lại không chịu nổi một đòn trước mặt Trần Căn Sinh gầy gò.
Vài ba chiêu liền ngã xuống đất kêu la thảm thiết.
Các phụ huynh nhao nhao lắc đầu thở dài.
“Bảo vệ của trường quý tộc này cũng chẳng có gì đặc biệt.”
“Đúng vậy, còn không đánh lại một đứa trẻ nữa.”
Những bảo vệ khác nghe vậy tức giận vô cùng, lập tức dùng bộ đàm gọi đội trưởng bảo vệ.
Không lâu sau, đội trưởng bảo vệ mình hùm vai gấu dẫn theo năm bảo vệ chạy tới.
“Dám gây chuyện ở trường quốc tế Tử Kim, muốn ăn đòn phải không?”
Đội trưởng bảo vệ hùng hổ đi tới trước mặt Trần Căn Sinh, thấy là một thằng nhóc gầy gò, gã nghĩ không đủ một nắm đấm của gã.
Trần Căn Sinh chỉ vào gã: “Anh đừng kích động, coi chừng bị thương đấy.”
“Ngọa Tào! Thằng nhãi ranh, miệng mồm cũng ghê đấy, hôm nay ta không đánh cho mày gục thì tao không đáng làm đội trưởng bảo vệ.”
Nói xong, không một dấu hiệu nào, gã vung nắm đấm đánh vào mặt Trần Căn Sinh.
Trần Căn Sinh nghiêng đầu một cái, dễ dàng né được cú đấm, bỗng nhiên nhấc đầu gối, thúc vào bụng đội trưởng.
A!
Đội trưởng đau đớn kêu lên, thân thể co rút thành con tôm.
“Dừng tay! Mau dừng tay!”
Hiệu trưởng trường quốc tế Tử Kim vô cùng lo lắng chạy tới.
“Hiệu trưởng tới rồi! Xem ra thằng nhóc kia có ngon ăn đấy.”
“Ta nghe nói hiệu trưởng trường quốc tế Tử Kim là đai đen nhu đạo cấp chín.”
“Hả? Không thể nào, cái ông hiệu trưởng hói đầu béo ú này nhìn thế nào cũng không giống biết võ.”
Đội trưởng bảo vệ khóc lóc: “Hiệu trưởng ơi, hu hu hu, cứu mạng, tên này đánh đám bảo vệ chúng ta bị thương nặng hết cả rồi.”
Trán…………
Đám người kinh ngạc.
Hiệu trưởng nhìn về phía Trần Căn Sinh, hỏi: “Không bị thương chứ?”
Trần Căn Sinh không vui nói: “Ông đến làm gì mà muộn thế? Ta đã bảo ông lát nữa đến rồi mà.”
Hiệu trưởng vẻ mặt xấu hổ: “Ngày khai giảng mà, nhiều việc quá.”
“Đi thôi, đến chỗ ông nói chuyện.”
“Được.” Hiệu trưởng chỉ bảo vệ dưới đất: “Còn không mau, nằm đó làm gì, giải tán hết đi.”
Những người có mặt ở đó đều há hốc mồm kinh ngạc.
“Ta không nhìn nhầm chứ? Người vừa rồi là hiệu trưởng của chúng ta sao?”
“Đúng vậy, không sai.”
“Không nghe thấy à? Hiệu trưởng gọi cậu ta là ‘tiểu thúc’ đấy.”
“Hiệu trưởng còn có người thân nghèo khó như vậy à? Chắc chắn là lợi dụng chức vụ để sắp xếp cho người thân nghèo của ông ta vào trường.”
Người thì thầm, người bàn tán.
Lại nói, Trần Căn Sinh đi đến văn phòng của hiệu trưởng.
Hiệu trưởng rót trà cho cậu.
Trần Căn Sinh nhấp một ngụm, cau mày nói: “Sao không phải trà lá nhà ta vậy?”
Hiệu trưởng vẻ mặt phiền muộn nói bằng giọng quê nhà: “Ta cũng muốn uống trà lá quê nhà mà, hết cả rồi, đều bị ông già nhà ngươi thu hết rồi.”
Trần Căn Sinh lấy xuống chiếc túi vải quân đội kiểu cũ, lấy ra một gói trà lớn đặt lên bàn: “Trà đại hồng bào mẫu thụ, ông cũng biết một năm chỉ có 500 cân thôi đấy, tiết kiệm mà uống, đừng có đem tặng cho người ta đấy.”
Hai mắt hiệu trưởng lập tức sáng lên: “Trà trên cây mẹ à? Cảm ơn tiểu thúc.”
“Ta học ở lớp nào?”
“Ngươi nói xem, ngươi thích chọn lớp nào thì chọn.”
“Thôi mà, ông là hiệu trưởng, ông nói đi.”
“Vậy ta sắp xếp cho ngươi nhé.”
“Thật nha.”
Sau khi hiệu trưởng gọi điện thoại, ông sắp xếp cho Trần Căn Sinh vào hệ quản lý tài chính năm nhất.
Cố vấn lớp là một ngự tỷ cao gầy lại xinh đẹp, Trần Căn Sinh nhìn một cái là toàn thân cứng đờ.
Thân hình uyển chuyển cao gầy trong bộ đồ nữ OL bó sát người, mái tóc dài đen nhánh được búi lên, để lộ ra khuôn mặt trái xoan tinh xảo, đôi mắt đẹp sâu thẳm lại linh động, phảng phất như có một vũng nước trong, bờ môi tinh tế tô son nhàn nhạt, khiến người ta muốn yêu chiều.
Nàng mặc một chiếc váy ngắn bằng chất liệu sa màu trắng, một chiếc áo thun cotton màu đỏ thuần.
Dưới lớp quần áo mỏng manh, đường cong đầy đặn săn chắc hiện lên theo từng bước đi nhẹ nhàng của nàng. Đôi chân dài thon thả không đi tất.
Một đôi giày da mềm màu trắng, khéo léo đẹp đẽ. Một hơi thở thanh xuân tràn ngập toàn thân.
“Hiệu trưởng, ngài tìm tôi?”
“Cô Bạch, để tôi giới thiệu một chút, vị này tên Trần Căn Sinh, sẽ học lớp cô.”
Cô Bạch liếc nhìn Trần Căn Sinh, thấy trang phục của cậu hết sức quê mùa, cảm thấy chắc là do có quan hệ với hiệu trưởng nên mới vào được trường quốc tế Tử Kim.
Nàng vừa tốt nghiệp đại học đã đi đến vùng núi dạy học một thời gian, có cảm tình rất sâu đậm với những đứa trẻ ở đó.
“Vâng, hiệu trưởng yên tâm, tôi nhất định sẽ dạy tốt cậu ấy.”
Hiệu trưởng vỗ vào người Trần Căn Sinh đang nhìn mê mẩn: “Còn không mau cảm ơn cô giáo.”
Trần Căn Sinh nói: “Cảm ơn cô giáo, em nhất định sẽ học tập thật giỏi, mỗi ngày đều cố gắng.”
Cô Bạch trịnh trọng nói: “Bạn Trần Căn Sinh, sau này em phải học nói tiếng phổ thông.”
“Vậy hả.”
Sau đó, Trần Căn Sinh đi theo cô Bạch đến hệ tài chính năm nhất.
Lớp này tổng cộng có 20 học sinh, đều là con nhà giàu có, ăn mặc đều toát lên mùi tiền bạc.
Sự xuất hiện của Trần Căn Sinh đã làm lớp học thêm chút kinh dị, ánh mắt các bạn nhìn cậu cứ như nhìn người ngoài hành tinh.
“Ngọa Tào? Ta có đến nhầm trường không vậy? Đây là trường công à?”
“Cái thằng nhà quê này từ đâu ra vậy?”
“Chói mắt quá, trên người toàn mùi đất.”
“Mà nhìn kỹ, cậu ta dáng dấp cũng rất soái nha.”
Cô Bạch giới thiệu với mọi người: “Đây là bạn Trần Căn Sinh, là học sinh đến từ vùng núi nghèo khó, sau này tất cả đều là bạn học, mong các em hòa đồng với nhau.”
Nghe vậy, Trần Căn Sinh vẻ mặt nghi hoặc, thầm nghĩ, tổ tông ơi, ta nghèo khó chỗ nào vậy?
Bạn cần đăng nhập để bình luận