Lão Sư, Ta Thật Sự Không Phải Học Sinh Nghèo!

Chương 954: sân bay vác đi tiểu tỷ tỷ

Chương 954: Khiêng tiểu tỷ tỷ ở sân bay.
Đối mặt chất vấn của Trần Căn Sinh, Hiên Viên Thắng Nguyệt cũng có đối sách của mình: "Nàng chủ động từ chức, hơn nữa trong gia tộc mọi người đều có ý kiến với nàng, các tộc nhân đều cảm thấy hạng mục của nàng quá tốn tiền, nhiều lần đều tìm ta kháng nghị về chuyện Điền Chân."
Trần Căn Sinh quát lớn: "Tộc nhân nào kháng nghị? Ngươi có biết việc Điền Chân cùng đội của nàng rời đi gây tổn thất cho chúng ta bao nhiêu không?"
"Lão công, kế hoạch tinh liên vẫn sẽ được thực hiện theo đúng kế hoạch. Đến hiện tại, chúng ta đã chế tạo được sáu vệ tinh, hai tháng sau có thể p·h·á·t xạ."
"Đưa Điền Chân trở về đây, ta không quan tâm ngươi dùng biện pháp gì, nhất định phải để nàng quay lại, còn có cả hơn năm mươi người trong đội của nàng nữa."
"Lão công, hạng mục nghiên cứu của Điền Chân tốn quá nhiều tiền, nhà mình có giàu đến đâu cũng không chịu nổi cách xài tiền như thế của nàng. Công ty vừa mới thành lập không lâu, chỉ riêng hạng mục của nàng đã tiêu hết hơn 500 tỷ, mà phi thuyền vũ trụ vốn dĩ đã là ý tưởng không thực tế. Chúng ta không cần phải dùng tiền của mình để trả cho mộng tưởng của nàng."
Trần Căn Sinh quát lớn: "Ngươi không nghe thấy lời ta vừa nói sao? Đưa nàng trở về! Nếu giao công ty Kế Hoạch Nam Thiên Môn cho nàng, ta muốn tuyệt đối tin tưởng nàng."
"Tôi không đi, ai thích thì người đó đi. Dù sao suy nghĩ của tôi và phần lớn tộc nhân đều giống nhau, đều thấy dự án của nàng chỉ là trò trẻ con, quá tốn kém."
"Tôi thấy là cô rảnh rỗi quá đấy, vận chuyển tập đoàn và nhà máy thuốc lá không đủ để cô bận sao?"
Trần Căn Sinh tức giận cúp điện thoại. Ông quay sang nói với Thạch Mặc Vân: "Ta phải về một chuyến, chuyện từ thiện cô thay ta đi nhé?"
"Được ạ, cha nuôi, người đi đường cẩn thận." Thạch Mặc Vân rốt cuộc đã nhận trách nhiệm. Làm từ thiện chính là muốn tạo nên hình ảnh tốt cho Trần Căn Sinh và nhà họ Trần, chứng minh bọn họ không phải là ác quỷ như các nước phương Tây nói. Trần Căn Sinh đi máy bay đến kinh đô thị trước. Ông trực tiếp đến nhà của Điền Chân để tìm. Điền Chân sống trong một tứ hợp viện ở kinh đô thị, cha mẹ và ông bà đều sống trong viện này. Ông gõ cửa, người ra mở cửa là bà nội của Điền Chân.
"Ông là?"
"Điền Chân có ở nhà không?"
"À, nó ra sân bay rồi."
"Đi sân bay làm gì?"
"Hình như muốn ra nước ngoài."
Lúc này Trần Căn Sinh chạy ra phố nhỏ, lái xe đến sân bay. Trên đường, Trần Căn Sinh gọi điện cho đại tỷ: "Đại tỷ, gọi điện cho sân bay thủ đô, hoãn toàn bộ chuyến bay chậm lại một tiếng."
"Ông lại định làm cái gì nữa đấy?"
"Một chuyện rất quan trọng."
Trần Lão Đại cũng không hỏi thêm, sau khi cúp điện thoại liền gọi cho sân bay thủ đô. Trần Căn Sinh phóng xe vun vút, cuối cùng cũng đến được sân bay thủ đô. Tại phòng chờ lớn trong sân bay, Trần Căn Sinh vừa tìm vừa hô to tên của Điền Chân. Mọi người xung quanh thấy là Trần Căn Sinh thì nhao nhao giơ điện thoại lên chụp hình. Điền Chân đang chuẩn bị lên máy bay thì nhìn thấy Trần Căn Sinh. Trần Căn Sinh cười nói: "Không nói tiếng nào đã định đi rồi à?"
"Vốn định đến nước ngoài mới nói cho anh biết, giờ anh đến rồi thì coi như là chào tạm biệt."
Trần Căn Sinh nói: "Cô không đi được đâu, ta đã bảo các máy bay ở thủ đô phải hoãn lại một tiếng rồi."
Điền Chân nói: "Trần tộc trưởng, không cần bá đạo như vậy chứ? Tôi đâu còn là nhân viên trong công ty của anh nữa."
"Ta không đồng ý cô từ chức, đơn từ chức của cô vẫn chưa đến tay ta."
"Trần tộc trưởng, chúng ta gặp nhau rồi cũng có lúc chia tay thôi, tôi cũng nhận được lời mời từ các công ty khác ở nước ngoài rồi, xin lỗi."
Trần Căn Sinh đưa tay kéo lấy Điền Chân, ôm lấy người nhỏ nhắn của Điền Chân, vác lên vai rồi rời đi trước mặt mọi người. Mọi người kinh hô không ngớt. Video Trần Căn Sinh khiêng Điền Chân rất nhanh đã lan truyền trên mạng. Điền Chân mặt đầy ngượng ngùng và xấu hổ: "Trần Căn Sinh, anh thả tôi xuống, người ta đang nhìn kìa."
"Không quản được nhiều thế." Mở cửa xe, Trần Căn Sinh đặt Điền Chân vào trong xe: "Đừng có lộn xộn nữa, ta không cho phép cô đi bất kỳ đâu, dù cô ở đâu ta cũng sẽ bắt cô về."
Điền Chân nói: "Trần tộc trưởng, không có ý nghĩa đâu, công ty Kế Hoạch Nam Thiên Môn bây giờ không còn như trước nữa."
Trần Căn Sinh vừa lái xe vừa nói: "Ta biết ý cô, thời gian này ta cứ bận làm từ thiện, không thể quan tâm đến chuyện ở công ty Kế Hoạch Nam Thiên Môn được, ta sẽ cho cô một câu trả lời thoả đáng."
"Không cần đâu, dù anh có cưỡng chế đưa tôi về căn cứ Kế Hoạch Nam Thiên Môn thì tôi cũng không làm đâu."
"Tiếp tục hoàn thành giấc mộng của cô đi, ta cam đoan tuyệt đối sẽ không ai quấy rầy cô nữa." Trần Căn Sinh lại hỏi: "Giờ chúng ta đi tìm những người trong đội của cô nhé, không thiếu một ai, ta sẽ mời tất cả bọn họ đến. Điền Chân, nghiên cứu của cô đang ở thời điểm mấu chốt rồi, bỏ dở như vậy cô không thấy đáng tiếc sao?"
Trần Căn Sinh vì làm thỏa mãn Điền Chân, hết mua máy bay rồi lại mua động cơ hỏa tiễn, chỉ muốn bảo đảm mộng tưởng của Điền Chân có thể nhanh chóng thực hiện được. Trên thế giới có rất nhiều vật liệu, vật liệu cấp hàng không vũ trụ đối với Điền Chân vẫn còn chưa đủ, nhất định phải nghiên cứu ra vật liệu cứng hơn, chịu nhiệt tốt hơn mới được. Phải dùng những vật liệu này vào việc chế tạo thân tàu vũ trụ. Trần Căn Sinh nói: "Cô cần bất kỳ vật liệu nào, ta đều có thể giúp cô mua được."
"Đã mua đủ tất cả các loại vật liệu trên thế giới rồi, bây giờ đang trong giai đoạn điều chỉnh."
"Cho nên, cô nhất định phải tiếp tục làm việc ở căn cứ Kế Hoạch Nam Thiên Môn, chỉ có ta mới có thể giúp cô thực hiện giấc mơ."
Trần Căn Sinh một đường hết lòng khuyên nhủ. Cuối cùng Điền Chân cũng đồng ý với Trần Căn Sinh. Trở lại công ty Kế Hoạch Nam Thiên Môn, Điền Chân liền gọi liên tiếp mười mấy cuộc điện thoại, gọi những người trong đội trở về lần nữa. Nhìn đội ngũ hùng mạnh như vậy, Trần Căn Sinh từ đáy lòng bật cười: "Ta dám nói các người là đội nghiên cứu khoa học hàng đầu thế giới, trước kia lão bà của ta đã không tôn trọng các người, ta xin thay mặt cô ấy gửi lời xin lỗi đến các người."
Nói xong, Trần Căn Sinh cúi người chào thật sâu. Trần Căn Sinh nói tiếp: "Từ hôm nay trở đi, ta cam đoan với các người, tuyệt đối sẽ không có ai quấy rầy các người nữa, cứ yên tâm làm những chuyện mà các người muốn làm nhất."
Điền Chân nói: "Tôi cũng biết áp lực của anh rất lớn, dù sao phi thuyền vũ trụ tốn kém quá nhiều tiền, các tộc nhân của anh chắc chắn cũng có ý kiến, nhưng tôi đã hứa với anh chuyện gì thì nhất định sẽ giúp anh hoàn thành, vệ tinh liên lạc sẽ được p·h·á·t xạ vào cuối tháng sau, giai đoạn đầu tiên sẽ bắn 8 vệ tinh trước."
"Tốt, rất cảm ơn cô, có thể p·h·á·t xạ thành công, cũng coi như cho các tộc nhân của ta nhìn thấy, để họ biết ta làm không sai."
Hiên Viên Thắng Nguyệt dẫn đầu đội của mình cũng đến phòng họp. Trần Căn Sinh sầm mặt lại: "Từ hôm nay trở đi, đội của cô giải tán tại chỗ, từ đâu đến thì về đó."
Hiên Viên Thắng Nguyệt cũng không nói gì, nàng không ngờ Trần Căn Sinh lại đến sân bay đưa Điền Chân về được. Trần Căn Sinh lại nói: "Còn một chuyện nữa, không được phép đến công ty Kế Hoạch Nam Thiên Môn nữa, tập đoàn Vận Tải Ba Thục và nhà máy thuốc lá đã đủ cho cô bận rồi."
"Vâng, tôi biết rồi."
Hiên Viên Thắng Nguyệt giải tán mọi người. Trần Căn Sinh giữ lại hai người người nước ngoài: "Hai người là do Mã Tư Khắc phái đến đúng không? Ta tự hỏi sao bí mật nghiên cứu phi thuyền vũ trụ của ta lại bị tiết lộ ra ngoài, may mà Mã Tư Khắc cho rằng đó là chuyện không thể, trở về nói với Mã Tư Khắc, cẩn thận ta san bằng trụ sở của hắn."
Bạn cần đăng nhập để bình luận