Lão Sư, Ta Thật Sự Không Phải Học Sinh Nghèo!

Chương 122: Năm đầu ngón tay

Lâm thiếu Cường không chịu thua, cũng không chịu giao ra chiếc Rolls-Royce của hắn. Một khi hắn nhận thua, vậy thì hắn tại Bác Lang Học Hiệu liền không còn uy tín.
“Ngươi cuống cái gì, chúng ta còn chưa thi đấu xong mà.” Cao Sóc tức giận bất bình nói: “Đã không chịu thua, vậy thì giao chìa khóa Rolls-Royce ra đây, nếu ngươi thật sự có bản lĩnh, thì lại thắng nổi đi.” “Đúng đó, giao chìa khóa ra đi.” “Lâm thiếu Cường, đừng có giở trò không chơi được, học sinh Bác Lang Học Hiệu các ngươi bây giờ cũng sợ sệt vậy sao?” Mấy vị giáo viên Bác Lang Học Hiệu bên cạnh đều nhìn không nổi.
“Thiếu Mạnh, đưa chìa khóa cho bọn họ, Bác Lang Học Hiệu chúng ta có bao giờ sợ ai đâu.” Lâm thiếu Cường không muốn giao chìa khóa là vì chiếc Rolls-Royce phiên bản đặt làm này là của cha hắn. Nếu hắn mà đem chiếc xe này thua đi, đoán chừng cha hắn sẽ đánh hắn tàn phế.
Lâm thiếu Cường bối rối hỏi: “Có thể đổi xe khác được không? Chiếc Rolls-Royce này là của cha ta.” “Căn Sinh, muốn chiếc Aston Martin của hắn.” “Đúng, chiếc xe kia ở Thượng Hải có mấy chiếc đâu.” Theo lời đề nghị của các bạn học, Trần Căn Sinh muốn chiếc Aston Martin kia.
Lâm thiếu Cường không muốn mất mặt trước các bạn học, lại càng không muốn yếu thế, quyết định cho Trần Căn Sinh một bài học hung ác.
“Trần Căn Sinh, có gan thì so với ta xem ai gan lớn hơn không?” “So như thế nào?” “Đua xe.” “Có gì mà không dám chứ, nhào vô đi.” Bạch Nga lên tiếng ngăn cản: “Cái này không được, quá nguy hiểm.” Lâm thiếu Cường thừa cơ nói: “Nhận thua thì trả xe lại cho ta.” Trần Căn Sinh bĩu môi nói: “Lão tử sợ ngươi chắc, ngươi cứ nói luật đi.” “Xem ai đến điểm cuối trước, điểm cuối là khu Mẫn Nguyệt thành phố Thượng Hải, lầu canh.” “Thua thì sao?” “Thua, ta sẽ nhận thua trước mặt mọi người, thừa nhận Bác Lang Học Hiệu của chúng ta không bằng Tử Kim Học Hiệu của các ngươi.” “Được!” Trần Căn Sinh cùng Lâm thiếu Cường đi xuống lầu.
Các bạn học nhao nhao đi theo ra ngoài.
Trần Căn Sinh ở bãi đậu xe mở ra chiếc Lamborghini Độc Dược phiên bản đặt làm của hắn. Vừa xuất hiện đã làm chấn động toàn trường.
“Ngọa Tào!? Thằng cha này làm sao có chiếc xe này?” “Độc Dược bản đặt làm, ít nhất cũng phải 40 triệu đổ lên.” “Ngoan ngoãn, tốc độ này đè bẹp hết xe thể thao của Lâm thiếu Cường luôn.” “Xong rồi, Lâm thiếu Cường chắc chắn thua rồi.” Học sinh Bác Lang Học Hiệu khi nhìn thấy chiếc xe này, ai nấy sắc mặt đều khó coi, tuyệt vọng.
Nhưng mà, trên mặt Lâm thiếu Cường lại nhếch lên một nụ cười nham hiểm.
“Không cần biết mày là cái loại xe thể thao cẩu thí gì, lát nữa mày sẽ biết Lão Tử lợi hại.” Bạch Nga nắm chặt tay Trần Căn Sinh nói: “Ta ngồi ở ghế phụ, ta muốn đảm bảo an toàn cho ngươi.” Dương Thải Phi cũng muốn ngồi vào ghế phụ, chỉ là chậm một bước.
Hai chiếc xe song song dừng lại trên đường. Theo một tiếng còi, chiếc Lamborghini của Trần Căn Sinh bay vút đi. Để chiếc Ferrari của Lâm thiếu Cường lại phía sau.
Bạch Nga hồi hộp bắt lấy dây an toàn, dặn dò: “Căn Sinh, anh cẩn thận nha.” “Bạch lão sư, lúc tôi lái xe, cô đừng nói gì.” “Ấy……” Mặt Bạch Nga đỏ lên, vội ngậm miệng.
Chiếc Lamborghini một đường lao vút, tiếng động cơ vang vọng cả đường đi.
Chiếc Ferrari của Lâm thiếu Cường căn bản không phải đối thủ, muốn vượt lên nhưng mã lực không đủ.
Trần Căn Sinh đang tập trung lái xe. Đôi mắt đẹp của Bạch Nga thỉnh thoảng liếc trộm sườn mặt anh tuấn của Trần Căn Sinh, nhịn không được vẫn nói ra miệng: “Tại sao anh không mặc chiếc áo lông mà tôi mua cho anh?” Trần Căn Sinh không nghe rõ, hỏi: “Cái gì?” “Tôi hỏi tại sao anh không mặc chiếc áo lông mà tôi mua cho anh?” Trần Căn Sinh không trả lời, tiếp tục chuyên tâm lái xe.
Một lát sau, Bạch Nga lại nói: “Nếu như không muốn mặc thì vứt đi đi.” Trần Căn Sinh vẫn không lên tiếng, hắn không biết phải giải thích chuyện này với Bạch Nga thế nào. Làm như vậy cũng là vì bảo vệ Bạch Nga.
Trần Căn Sinh đến lầu canh trước. Lâm thiếu Cường khoan thai đến chậm.
Xuống xe, Trần Căn Sinh nhếch miệng cười nói: “Chịu thua chưa? Bây giờ phải cùng bọn tôi quay về, trước mặt mọi người nhận thua đi.” Lâm thiếu Cường mặt cười gian nói: “Mày cứ giải quyết cái phiền phức trước mặt mày đi đã.” Lúc này, bảy tám chiếc xe hơi các loại bao vây lấy Trần Căn Sinh. Bước xuống có hơn hai mươi người, ai nấy thân hình đều vạm vỡ, nhìn qua chính là kẻ không dễ chọc.
Bạch Nga quát lên: “Bác Lang Học Hiệu các ngươi chính là giáo dục các ngươi như thế này sao? Không sánh bằng thì dùng mấy trò hạ lưu này?” Bạch Nga chính là vì Trần Căn Sinh không mặc áo lông trắng mà tức giận đó, tóm lấy Lâm thiếu Cường là muốn giáo huấn cho một trận.
Lâm thiếu Cường thái độ rất là phách lối, chỉ vào Bạch Nga nói: “Đánh luôn con đàn bà này cho tao, thay tao tát nó hai cái.” Hơn hai mươi người xúm vào. Đột nhiên có người túm lấy Bạch Nga, đưa tay muốn đánh. Trần Căn Sinh nắm chặt nắm đấm, mắt nhắm lại: “Đây là các ngươi ép ta ra tay, tự mình gánh lấy hậu quả.” Lâm thiếu Cường cười lạnh nói: “Đánh đi, ta đang quay lại video đó, nếu mày mà ra tay, tao sẽ tung cái video này lên mạng, tao biết mày rất lợi hại, nhưng mà mày không làm gì được tao.” Bành. Tên tráng hán muốn đánh Bạch Nga bị Trần Căn Sinh một quyền đánh trúng trán. Sưu. Bay xa mấy chục mét. Tại chỗ thành người thực vật luôn.
Hô. Một thanh dao phay bóng chày màu hồng bạo lướt đến.
Tay Lâm thiếu Cường vẫn còn đang cầm điện thoại di động quay phim, chỉ thấy một bóng ảnh màu hồng lướt qua trước mặt.
Năm đầu ngón tay đồng loạt rớt xuống.
“A!! Đầu ngón tay của ta!” Lâm thiếu Cường ngã xuống đất lăn lộn kêu thảm, phát ra tiếng kêu thảm thiết như heo bị cắt tiết.
Trần Căn Sinh kéo Bạch Nga lùi ra mười mét.
Bạch Nga lo lắng nhìn Lâm thiếu Cường: “Xuống tay có phải hơi nặng rồi không? Bác Lang Học Hiệu nếu truy cứu thì sẽ náo loạn mâu thuẫn đấy.” “Trong xe của anh có camera hành trình, không cần lo.” Ảnh muội nhi giải quyết hơn 20 tên thanh niên, điều khiển chiếc Ferrari bóng chày màu hồng rời đi.
Bạch Nga nghi ngờ hỏi: “Rốt cuộc cô gái đó là ai vậy? Có phải là vị hôn thê mà anh nói không?” “Không phải, tôi cũng không biết, nhưng mà mỗi lần tôi gặp khó khăn thì cô ấy đều xuất hiện giúp tôi.” Bạch Nga bán tín bán nghi hỏi: “Thật sao? Rốt cuộc anh còn có bí mật gì lén gạt tôi? Hôm nay nhiều chuyện đều nằm ngoài dự đoán của tôi, Trần Thị Tập Đoàn, 20 chiếc máy bay trực thăng, những thứ này anh đều làm thế nào vậy?” “Tôi ủy thác cha mẹ Trần Tĩnh Tư làm.” Đang nói chuyện thì từng chiếc xe sang lái đến.
Thấy cảnh tượng hỗn loạn, đám học sinh Bác Lang hoảng loạn cả lên.
“Thiếu Mạnh, cậu sao vậy?” “Ngọa tào, thiếu Mạnh, tay của cậu.” Lâm thiếu Cường gào khóc: “Mau nhặt đầu ngón tay của tôi lại, đưa tôi đến bệnh viện đi.” Đám bạn học vội vàng đỡ Lâm thiếu Cường lên xe.
Lâm thiếu Cường hét vào mặt Trần Căn Sinh: “Lão tử không để yên cho mày đâu, chờ đó cho tao.” Cao Sóc kinh ngạc nói: “Anh chặt ngón tay của Lâm thiếu Cường luôn à?” “Sao có thể, tôi sợ hết hồn luôn.” Trần Căn Sinh lấy camera hành trình ra: “Sự thật đều ở đây này, tôi đâu có đánh hắn.” Bạch Nga nói: “Tôi có thể chứng minh, giờ chúng ta về Học Hiệu thôi, tôi nghĩ buổi giao lưu này cũng nên kết thúc rồi.” Học sinh xuất sắc của Bác Lang Học Hiệu bị rơi ngón tay, nếu chuyện này để Trương hiệu trưởng biết thì chắc chắn sẽ náo loạn Tử Kim Học Hiệu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận