Lão Sư, Ta Thật Sự Không Phải Học Sinh Nghèo!

Chương 378: vô sỉ đại minh tinh

Chương 378: Đại minh tinh vô sỉ
Trần Căn Sinh ba lần ném đều trúng, khiến mọi người xung quanh kinh ngạc kêu lên.
Đây chỉ là thao tác cơ bản của Trần Căn Sinh mà thôi.
Dù hắn không hiểu bóng rổ, nhưng hắn biết chỉ cần ném bóng vào rổ là được.
Đến lượt đội Bổng tử phát bóng.
Trần Căn Sinh liếc mắt ra hiệu cho các đồng đội.
Một tiền đạo nhanh chóng cản người, một cầu thủ khác trực tiếp cướp bóng, rồi chuyền cho Trần Căn Sinh.
Trần Căn Sinh nhận bóng, liền ném ngay.
Lại một lần ném ba điểm chuẩn xác không sai.
Đội Bổng tử lập tức trở nên sốt ruột.
Bọn họ cũng thấy Trần Căn Sinh ném ba điểm quá chuẩn, nhất định phải phá hỏng, gây ảnh hưởng đến hắn.
Hơn nữa, những cầu thủ còn lại của lão tử đội căn bản không quan tâm phạm quy hay không, chỉ chăm chăm cướp bóng, chắn bóng, tạo mọi khó khăn để đối phương không thể ghi điểm.
Trần Căn Sinh phát bóng, ở ngoài vạch ba điểm, hắn đưa tay ném bóng.
Lúc này, một tên trong đội Bổng tử đột ngột xông tới va vào Trần Căn Sinh.
Ầm.
Trần Căn Sinh đứng im như tượng.
Tên kia trong đội Bổng tử như đụng phải tảng sắt cứng rắn.
Trần Căn Sinh vẫn vững vàng ném trúng ba điểm, không hề bị ảnh hưởng.
Trần Căn Sinh liên tục ghi chín điểm, khoảng cách bị rút ngắn.
Đối phương giao bóng.
Mấy cầu thủ của lão tử đội liền phòng thủ thật chặt, phạm lỗi, cướp bóng.
Một cầu thủ NBA vượt qua từng người đối thủ lên ném ba điểm.
Trần Căn Sinh bật nhảy, trực tiếp bắt lấy bóng rổ.
Cả sân ồ lên kinh ngạc.
Sau khi đáp xuống, Trần Căn Sinh đưa tay liền ném.
Lại một cú ba điểm siêu xa.
Phác Long không ngồi yên được nữa, phải gọi tạm dừng.
Phác Long đứng bên cạnh mắng chửi cầu thủ, chửi ầm lên.
Nhưng gã này không dám dạy dỗ những cầu thủ NBA kia, chỉ có thể trút giận lên đám cầu thủ của nước mình.
“Đám thùng cơm các ngươi, lũ vô dụng, đồ sâu bọ của xã hội, các ngươi toàn là lũ phế vật sao? Phạm lỗi, phạm lỗi! Hiểu không?”
Sau đó, Phác Long đổi mặt, tươi cười nói với cầu thủ NBA vài lời dễ nghe, nào là thưởng, nào là giới thiệu các nữ minh tinh cho họ.
Đây chính là bộ mặt Hàn Quốc, trước những nước bá chủ như Ưng Quốc, bọn chúng a dua nịnh hót như chó xù.
Toa Mã đưa cho Trần Căn Sinh một miếng thịt thỏ cay tê, nhét vào miệng Trần Căn Sinh: “Nhân lúc này ăn thêm chút đi, đánh cho chúng một trận.”
Trần Căn Sinh nhai thịt thỏ cay tê, dặn các đồng đội: “20 phút cuối cùng, tất cả phải lấy lại tinh thần cho ta, bất kể dùng cách gì cũng phải cản bọn chúng.”
"Rõ."
Chỉ bằng một chiêu này của Trần Căn Sinh mà các đồng đội lão tử đội đều phải tâm phục khẩu phục.
20 phút tiếp theo, Trần Căn Sinh cho Phác Long thấy thế nào là hổ lang chi sư.
Không ai có thể ngăn được lão tử đội.
Tấn công mạnh mẽ, mỗi người đều thi đấu hết mình.
Không tiếc mọi giá cướp bóng rồi chuyền cho Trần Căn Sinh.
Nhất là Bao Đồng, hắn như một con trâu điên tức giận lao đến, dùng thân hình cường tráng của mình chặn bất cứ ai muốn tấn công.
Trong 20 phút, đội Bổng tử chỉ ghi được 10 điểm.
Cuối cùng, Trần Căn Sinh ném một cú ba điểm, lão tử đội giành chiến thắng với lợi thế tuyệt đối.
Khi mọi người đang hò reo, Trần Căn Sinh đi đến trước mặt Phác Long.
Phác Long tái mặt, nắm chặt tay nhìn chằm chằm Trần Căn Sinh.
“Cho ngươi mười phút thực hiện cược, từ sân bóng rổ dập đầu, mỗi bước một cái, mười cây số.”
Phác Long tức giận quát: “Nằm mơ! Để ta quỳ xuống dập đầu? Đời này đừng hòng!”
Sau lưng Phác Long, một đám Ninja lập tức bảo vệ hắn.
Phác Long muốn lật lọng.
Lúc này, một đám phóng viên ùa đến, quay phim chụp ảnh và phỏng vấn Phác Long.
Đây là Trần Lão Đại sắp xếp để phòng Phác Long đổi ý.
Trần Lão Đại đứng cạnh Trần Căn Sinh, khoanh tay trước ngực, nhỏ giọng nói: “Giết hắn không sướng chút nào, ngươi phải học cách dùng mưu kế khiến hắn thân bại danh liệt, xã hội đào thải.”
Hàng chục chiếc micro chĩa vào mặt Phác Long.
“Xin hỏi, có phải anh muốn đổi ý với thỏa thuận cược trước đó không?”
“Nếu đổi ý, thị trường chứng khoán của gia tộc anh sẽ tụt dốc không phanh, anh có nghĩ tới chuyện này không?”
“Đây là vấn đề danh dự hai nước, anh đại diện cho Phác gia Hàn Quốc, cũng đại diện cho Hàn Quốc, nếu anh đổi ý, người dân nước anh sẽ nghĩ gì?”
“Xin cho biết cảm xúc hiện tại của anh? Là sụp đổ? Hay là xấu hổ vô cùng?”
“Là người của công chúng, một minh tinh hàng đầu Hàn Quốc, giờ phút này anh muốn làm kẻ tiểu nhân vô sỉ, thất hứa hay là muốn làm một người đàn ông ngay thẳng?”
Các câu hỏi của phóng viên đều vô cùng gay gắt, khiến Phác Long giận tím mặt.
Phác Long chỉ vào đám phóng viên, quát tháo: “Câm hết cho ta, các người có tư cách gì chất vấn ta? Lũ ăn mày cặn bã của xã hội.”
Bốp.
Một chai nước suối bị ném tới.
Một thanh niên tức giận nói: “Mẹ kiếp, mày tưởng đây là Hàn Quốc nhà mày à? Về nước đi, rác rưởi.”
“Người Hàn Quốc ai cũng vô sỉ như mày sao?”
“Đồ minh tinh chó má, đây là phát sóng trực tiếp đấy, để mọi người thấy rõ bộ mặt thật của mày.”
“Về Hàn Quốc đi!”
Trứng thối, vỏ chai, bắp cải, rau diếp ào ào bay về phía bọn họ.
Phác Long nào từng chịu cảnh nhục nhã thế này, tức đỏ mắt gào lên: “Giết, giết hết lũ sâu bọ cặn bã của xã hội này cho ta!”
Nhưng đám Ninja không dám manh động, đây là Hoa Hạ, bọn chúng có thể lén lút đấu với Trần Căn Sinh, chứ tuyệt đối không thể động thủ trước nhiều camera như vậy.
Kim Quản Gia đứng ra, nói với truyền thông: “Xin mọi người cho chúng tôi một ngày, chúng tôi không phải loại người thất hứa.”
Trần Căn Sinh nói: “Một ngày thì không được, các người chỉ có mười phút, nếu không, đừng hòng bước ra khỏi cánh cửa này.”
Kim Quản Gia đến trước mặt Trần Căn Sinh, nhỏ giọng nói: “Trần thiếu gia, cho chúng tôi năm tiếng có được không? Thiếu gia nhà tôi đang không được khỏe, cần trấn an đã, tôi sẽ đưa trước cho cậu một tỷ, còn chuyện dập đầu, tôi sẽ về khuyên nhủ thiếu gia.”
“Ngươi còn năm phút, tranh thủ thuyết phục thiếu gia nhà ngươi đi.”
Kim Quản Gia cũng rất tức giận, nhưng hiện tại có quá nhiều camera chĩa vào, lại có cả người xem trực tiếp cầm điện thoại quay phim, thậm chí có người còn phát sóng trực tiếp.
Nếu đám Ninja động thủ, sự việc sẽ càng lớn.
Đến lúc đó, Phác gia sẽ trừng phạt Phác Long, và gã cũng không được trọng dụng nữa. Danh tiếng của Phác Long trong giới giải trí Hàn Quốc sẽ bị hủy hoại trong phút chốc.
Cân nhắc tất cả điều này, Kim Quản Gia tiến đến níu chặt lấy Phác Long, nhỏ giọng nói: “Thiếu gia! Đừng tức giận, nghe tôi, ngài muốn danh dự hay sự nghiệp? Bây giờ chúng ta đang vào ngõ cụt, hôm nay ngài mà không dập đầu, chúng ta sẽ không đi được.”
Phác Long tức tối nắm lấy cổ áo Kim Quản Gia: “Đồ hỗn đản, ngươi dám bảo ta dập đầu? Ta là Phác Long, là thiếu gia của Phác gia! Không ai được phép bắt ta quỳ xuống dập đầu!”
——Lời tác giả:
Cầu ủng hộ hết mình, cảm ơn mọi người đã yêu thích và ủng hộ tiểu thuyết của ta.
Bạn cần đăng nhập để bình luận