Lão Sư, Ta Thật Sự Không Phải Học Sinh Nghèo!

Chương 973: đi ngược lại con đường cũ

Chương 973: Đi ngược lại con đường cũ.
Tân Giáp Pha quốc chủ rất ngạo mạn, đối với Trần Căn Sinh ý kiến vô cùng lớn. Còn chín quốc gia khác dường như thông đồng với nhau, đều không mấy hoan nghênh Trần Căn Sinh. Trần Căn Sinh không thể dùng lương thực để chế tài bọn họ. Một khi chế tài, bọn họ sẽ nhập khẩu lương thực từ các nước phương tây. Đây là điều Trần Căn Sinh không hề muốn thấy nhất.
“Chư vị là không muốn cho ta một chỗ để đàm phán sao?” Trần Căn Sinh vừa nhìn về phía quốc chủ chín nước còn lại: “Tân Giáp Pha thì giàu có, nhưng mấy nước các ngươi đi theo hùa theo làm gì? Hắn cho các ngươi lợi ích, chẳng lẽ có ta cho nhiều hơn sao?”
Tân Giáp Pha quốc chủ chỉ vào Trần Căn Sinh: “Ngươi đừng có ở đó mà châm ngòi ly gián, lúc trước ngươi đến nói chuyện với chúng ta, ta đã muốn cự tuyệt rồi, chỉ là những người khác trong nước vẫn muốn nói chuyện với ngươi.”
Tân Giáp Pha theo chế độ đại nghị, vị quốc chủ này đôi khi nói chuyện cũng không mang tính quyết định. Trần Căn Sinh vốn đầu tư ở đây chính là do tình hình trong nước mà đầu tư. Đối với những quốc gia như Tân Giáp Pha, ngược lại đầu tư sẽ càng nhiều một chút. Dù sao nơi này là bến cảng quan trọng. Nhưng Tân Giáp Pha lại học tập theo các nước Âu Mỹ, đứng về phía nước Mỹ. Có chút khó giải quyết.
Trần Căn Sinh biết cùng bọn họ cùng nhau đàm luận, là không thể nào tiến hành được. Hắn đứng dậy nói: “Nếu các ngươi đều có thái độ như vậy, ta Trần Căn Sinh cũng không muốn ở đây mà nhìn sắc mặt các ngươi nữa, chúng ta sau này gặp lại.”
Trần Căn Sinh dẫn đoàn đội rời khỏi phủ quốc chủ. Đến khách sạn năm sao Ba Thục ở Tân Giáp Pha nghỉ ngơi. Trong phòng họp. Trần Căn Sinh muốn một lần nữa hoạch định lại kế hoạch đầu tư.
“Tổ 1, phụ trách liên hệ với quốc chủ các nước Nam Việt, Miến Điện, Lào, Campuchia, tổ 2 phụ trách hệ thống liên minh quốc tế Brunei, Indonesia, Malaysia, Thái Lan, tổ 3 ở lại đây.” “Rõ!” “Các ngươi chia nhau thành các tổ nhỏ, đi liên hệ, đưa những yêu cầu của bọn họ báo lại cho ta.” “Hiểu rồi.”
Trần Diệp Quân hỏi: “Tiểu thái gia, chúng ta phải làm gì?” “Đàm luận thu mua, liên hệ với mấy vị cổ đông lớn của công ty bến cảng Tân Giáp Pha, nói là ta muốn mời bọn họ dùng cơm.” Trần Căn Sinh lại gọi đến mấy vị CEO đang phụ trách ở Tân Giáp Pha. CEO các chi nhánh công ty tập đoàn tài chính, công ty tập đoàn vận chuyển. Bọn họ lập tức chạy tới phòng làm việc của Trần Căn Sinh.
Trần Căn Sinh hỏi: “Nói qua về tình hình ở đây đi.” “Tiểu gia, phần lớn đều là dân di cư đến, phú hào có người sáng lập Vớt Biển, người sáng lập Bước Thụy chữa bệnh, người sáng lập Bước Thụy chữa bệnh này có quan hệ rất tốt với cô nãi nãi Trần Căn Lâm.” “Ừm, những công ty cảng quan trọng của Tân Giáp Pha đều thuộc về ai?” “Tập đoàn Cảng Vụ Tân Giáp Pha, thuộc tài sản quốc hữu.” “Ta hiểu rồi.” Trần Căn Sinh biết muốn gặp tổng giám đốc điều hành của Cảng Vụ Tập Đoàn các loại một đám cao tầng, không đưa chút ‘mảnh’ liệu là không được.
“Tộc trưởng, có mấy phú hào bản địa tới bái phỏng ngài.” “Ồ, cho bọn họ vào đi.” Trần Căn Sinh không hứng thú gặp những phú hào bản địa, bởi vì thực lực của họ không xứng, Trần Căn Sinh không cùng đẳng cấp với họ.
Mấy phú hào một mặt nịnh nọt bắt tay với Trần Căn Sinh.
“Nghe nói Trần Tộc Trưởng đến Tân Giáp Pha đầu tư, mấy người chúng tôi rất mừng rỡ a.” Trần Căn Sinh trêu đùa nói: “Các ngươi không sợ ta cướp mất mối làm ăn của các ngươi à?” “Ha ha ha, chút buôn bán nhỏ của chúng tôi, Trần Tộc Trưởng đâu có để trong mắt, chúng tôi biết lần này ngài đến chắc chắn là vì bến cảng phải không?” “Đúng vậy, vậy chư vị có cao kiến gì không?” Kỳ thật mấy vị phú hào này đều muốn đến chia một chén canh, bọn họ không thể động đến nghiệp vụ bến tàu của Cảng Vụ Tập Đoàn, nhưng Trần Căn Sinh lại có thể.
Một vị phú hào nói: “Chúng tôi có thể giúp ngài dẫn mối một chút quan chức chấp hành của Cảng Vụ Tập Đoàn, còn có đại thần thương mại của Tân Giáp Pha.” Trần Căn Sinh cười hỏi: “Nói về điều kiện của các ngươi đi.” “Chúng tôi hy vọng có thể góp cổ phần, cũng hy vọng có thể chia một chút nghiệp vụ.” Trần Căn Sinh biết những người này ở Tân Giáp Pha ít nhiều gì cũng có một chút sức ảnh hưởng, mặc dù không để vào mắt, nhưng lúc này lại là lúc cần đến họ.
“Được thôi, vậy chúng ta cùng nhau đồng tâm hiệp lực, có thể lấy được bao nhiêu nghiệp vụ thì lấy.”
“Có câu này của Trần Tộc Trưởng, chúng tôi yên tâm làm lớn rồi, tối nay chúng tôi sẽ mời hai vị kia ra ngoài, đến lúc đó mời Trần Tộc Trưởng cùng đi.” Đến buổi tối. Trần Căn Sinh nhận lời mời đến một chiếc du thuyền xa hoa. Ở đây có mở sòng bạc, cũng có mỹ nữ đi kèm.
“Trần Tộc Trưởng, hoan nghênh đến chơi, giới thiệu với ngài, vị này là đại thần thương mại của Tân Giáp Pha, vị này là quan chức chấp hành của Cảng Vụ Tập Đoàn.” Trần Căn Sinh đưa tay bắt tay với bọn họ. Bọn họ cũng không nể mặt Trần Căn Sinh, tràng diện có chút xấu hổ. Trần Căn Sinh cũng chỉ cười, rồi ngồi xuống một bên.
Đại thần tài vụ không vui nói: “Sao các ngươi không báo cho ta trước một tiếng? Biết hắn đến, ta đã không tới.” “Ôi, làm gì căng thế, mọi người cùng nhau chơi vui vẻ mà, huống chi Trần Tộc Trưởng có nhiều tiền như vậy, cứ chơi hết mình đi.”
Mấy phú hào có ý muốn cho Trần Căn Sinh thua ít tiền, cũng coi như biến tướng hối lộ đại thần thương mại.
Trần Căn Sinh bảo Trần Diệp Quân đưa vali ra.
“Đến hơi vội, chỉ có chút ngoại tệ này thôi, 2 triệu đô, không biết có đủ không?” “Đủ đủ.”
Ván bài bắt đầu. Trần Căn Sinh vốn dĩ không hề có ý định thua tiền. Liên tục năm ván bài, ngược lại thắng hơn 50 vạn đô.
Trần Căn Sinh buông tay nói: “Thật xin lỗi nha, hôm nay vận khí thật tốt.”
Mấy phú hào cùng hai vị quan khách càng lúc càng nóng vội, bọn họ vốn dĩ mang tiền không nhiều. Vốn cho rằng mấy phú hào là đưa tiền cho hắn ai ngờ đâu lại thế này.
Lại là liên tục mười ván bài. Trần Căn Sinh thắng hơn một triệu đô.
“Chậc chậc chậc, xem ra tối nay vận may không cản được.” Đại thần thương mại đứng dậy nói: “Không còn sớm, tôi phải đi.”
Trần Căn Sinh nói: “Đại nhân thương mại, ngài còn thiếu tôi 300.000 đô la đó, ngài không thể quỵt nợ được nha?” “Ta hiện tại không có tiền, đợi khi nào ta có sẽ trả cho ngươi thêm, ta sẽ không quỵt nợ.” “Thật sao? Khó mà nói được, ta từ trước đến nay không thích bị nợ nần.”
Một phú hào cảm thấy cách làm của Trần Căn Sinh không ổn: “Trần Tộc Trưởng, để tôi trả thay cho.” Trần Căn Sinh mặt sầm xuống: “Rõ mặt ngươi đấy à? Ở đó làm người tốt hả? Cút mẹ mày đi.” Phú hào tức giận đứng sang một bên. Những phú hào còn lại giận mà không dám nói.
Đại thần thương mại tức giận nói: “Trần Căn Sinh, ngươi muốn thế nào?” “Có sao đâu.” Trần Căn Sinh đứng lên: “Nói thật, ta không muốn làm khó ngươi, ta muốn đầu tư ở Tân Giáp Pha, nhưng quốc chủ nước ngươi lại không chào đón ta, ta rất tức giận.” “Trần Tộc Trưởng, cái này không liên quan đến chúng tôi.” “Các ngươi về đi, đừng quên, ngươi còn thiếu ta 30 vạn đô la, hôm nào ta đến phủ đòi.”
Đại thần thương mại cùng Tổng giám đốc điều hành của Cảng Vụ Tập Đoàn sắc mặt khó coi rời đi.
Mấy phú hào đều không hiểu tại sao Trần Căn Sinh lại làm như vậy. Thực ra trong lòng Trần Căn Sinh có một ngọn lửa giận, vừa mới đến Tân Giáp Pha, quốc chủ đã cho hắn một cú ‘hạ mã uy’ rồi.
“Trần Tộc Trưởng, sau này ngài định làm gì? Ngài đắc tội hết những người ở phủ quốc chủ rồi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận